Con Trai Tặng Tôi Vàng Giả

8.End

Chương trước
Chương sau
Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

13.

Tôi lập một tài khoản phụ, gửi tấm ảnh đó cho ông Triệu qua TikTok.

Dù ảnh hơi mờ, nhưng người thân quen thì liếc qua là nhận ra ngay người nằm cạnh mình là ai.

“Bạn là ai?”

“Ảnh này bạn lấy ở đâu ra?”

“Chụp ở chỗ nào vậy?”

Tôi không trả lời, lập tức chuyển về tài khoản chính, rồi che kín mặt mũi, bắt chuyến xe đêm về quê.

Tôi ráng chạy hết tốc lực, cuối cùng cũng kịp xem được vở kịch hay.

Trước cửa nhà bà góa họ Vương đã chật kín người xem.

Chồng tôi thì bị ông Triệu đánh cho mặt mày bầm dập, đứng khúm núm không dám hé nửa lời.

Còn bà góa Vương thì bị tát sưng cả mặt, đang ôm c.h.ặ.t t.a.y ông Triệu khóc lóc cầu xin:

“Lão Triệu, anh nghe em nói đã, chuyện không như anh nghĩ đâu, đứa con này thật sự là của anh mà!”

Chồng tôi nghe đến đó thì không chịu nổi nữa, la lên giận dữ:

“Cô nói cái gì? Không phải cô bảo đứa nhỏ là của tôi sao? Vì nó mà bao năm nay tôi nhịn ăn nhịn mặc, moi từng đồng từng cắc từ con trai và con dâu để đưa cho cô.”

“Ngay cả cái quần lót tôi cũng không dám mua! Giờ cô quay ra bảo đứa con đó không phải của tôi?!”

“Vương Thúy Hoa! Hôm nay cô mà không nói rõ ràng cho tôi, thì tôi … tôi g.i.ế.c cô luôn!”

Ông ta tức đến đỏ cả mắt, lao tới bóp cổ Vương Thúy Hoa đến mức mắt bà ta trắng dã.

Đám đông đứng xem không ai buồn can ngăn, ai nấy đều ung dung nhai hạt hướng dương hóng chuyện.

Ông Triệu tát thẳng vào mặt chồng tôi một cái rõ đau.

“Phì! Đồ đàn ông ăn bám, bao nhiêu năm sống bám vào chị em nhà họ Trương, còn mặt mũi đi ve vãn đàn bà khác à?”

“Vương Thúy Hoa, cô nói đi, đứa nhỏ đó rốt cuộc là của ai?”

Bị hai người đàn ông trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, mặt bà Vương lúc xanh lúc trắng.

Thấy ông Triệu sắp giơ nắm đ.ấ.m lên lần nữa, bà ta như người mất hồn, ngồi phệt xuống đất.

“Đừng cãi nữa... đứa nhỏ không phải của ai trong hai người cả... là con của ông chồng c.h.ế.t yểu của tôi.”

Mọi người đều trợn tròn mắt, đến cả gặm hạt cũng quên mất.

Ngay cả tôi cũng không khỏi sững sờ.

14.

Thì ra, chồng cũ của Vương Thúy Hoa mất vì tai nạn lao động trên công trường.

Chỉ mấy ngày sau, bà ta phát hiện mình có thai.

Bà từng định đến bệnh viện phá thai để bắt đầu lại cuộc đời...

Nhưng bác sĩ lại nói với bà ta rằng thành tử cung quá mỏng, nếu phá cái thai này, rất có thể về sau sẽ không thể có con nữa.

Bà ta bắt đầu do dự.

Đúng lúc đó, có hai người đàn ông chủ động tiếp cận, đưa cành ô liu tới tận tay.

Thế là bà ta cũng chẳng khách sáo, nhận luôn cả hai.

Ban đầu, bà ta nghĩ sẽ chọn ra một người tốt nhất để làm cha của đứa bé, làm chồng mình.

Nhưng rồi đứa nhỏ cũng đã bốn tuổi, bà ta vẫn chưa quyết định được chọn ai, nên dứt khoát để đứa bé “may mắn” có luôn hai người cha.

Giờ thì chuyện vỡ lở.

Bà ta bị hai người đàn ông đè xuống đất đánh tới tấp, mặt mày sưng vù như đầu heo.

Nhưng dân làng ai cũng chướng mắt với cách sống của bà ta, chẳng ai thèm vào can ngăn hay gọi cảnh sát.

Đến khi hai người kia đánh đến phát mệt, bà ta cũng chỉ còn thoi thóp chút hơi tàn.

Cơn giận chưa tan, hai gã đàn ông quay sang đánh nhau, một đ.ấ.m một đá, tay chân không nể tình, m.á.u me đầm đìa.

Ầm một tiếng.

Chưa bao giờ thấy cái lão súc sinh đó “mạnh mẽ” như vậy.

Nhưng cái thân hình gầy gò đó mà đòi đấu tay đôi với ông Triệu người làm việc tay chân quanh năm thì đúng là trò cười.

Bị đánh rụng liền ba cái răng.

15.

Bị người ta tẩn cho một trận ê chề ngoài đường, ông ta lại thấy… nhà vẫn là chốn “bình yên” nhất.

Thế là lại quay về định làm hòa.

Ông ta gõ cửa mấy lần, không có ai ra mở.

Tưởng tôi vẫn còn giận, không chịu mở cửa, ông ta gọi luôn thợ khóa tới phá khóa.

Ai ngờ, cửa vừa mở ra …

Từ trong phòng ngủ bước ra một “ anh trai lực lưỡng” – cao một mét chín, nặng cả trăm ký.

Anh này nghe xong câu chuyện của tôi, đoán ngay ra thân phận lão già đang đứng đó.

Lại còn bị đánh thức giữa giờ trưa, đang cáu.

Buff giận dữ + bảo vệ chính nghĩa + mùi drama vừa đủ.

Anh ta không nói không rằng, lao tới táng cho ông ta một trận, sau đó lôi thẳng đến đồn công an.

Ba cái răng còn chưa kịp trám, giờ thêm một cái xương sườn bị gãy.

Về đến đồn công an, vụ việc được xác định là phòng vệ chính đáng.

Không những “chủ nhà mới” không bị xử phạt, mà lão già còn bị tạm giam nửa tháng vì tội đột nhập trộm cắp.

Còn tôi thì sao à?

Tôi đã sớm ôm tiền bán nhà chuồn êm rồi.

Đống đồ hiệu trong phòng con trai và con dâu chưa kịp xử lý, tôi cũng tranh thủ bán sạch, đổi thành tiền, tất cả bỏ túi hết.

Lúc ông già đang gặm cơm tù trong trại, thì tôi đang ung dung nằm phơi nắng trên bãi biển ở Hải Nam.

Tới khi con dâu được con trai năn nỉ mãi mới chịu về nhà, thì… mọi thứ đã chẳng còn gì.

Nó phát hiện đống túi hiệu, đồ xa xỉ mà nó tích góp bao năm đều bị tôi bán sạch.

Nó nổi điên, lao vào đánh con trai tới tấp, miệng thì hét lên đòi ly hôn bằng được.

Con trai tôi sững người như trời trút sét.

Nó gọi cho tôi cả trăm cuộc điện thoại, tôi thẳng tay từ chối và chặn luôn số.

Coi như tôi ‘đẻ ra một miếng xá xíu’ vậy.

Nó không phải là đứa con hiếu thảo sao? Vậy thì cứ ở nhà mà hiếu thảo với cái ông bố không nhà, không xe, không tiết kiệm, còn thất nghiệp đó đi.

Tôi thì không bao giờ quay đầu lại nữa.

Tôi còn lập luôn di chúc, sau khi c.h.ế.t sẽ đem toàn bộ tài sản quyên góp cho Quỹ từ thiện cô Hàn.

Đợi đến ngày tôi nằm xuống, thì cái “miếng xá xíu” kia với lão già thất đức đó – chẳng ai nhận được đồng nào hết.

[Ngoại truyện]

Lão súc sinh mãn hạn tạm giam, vừa ra đã tính đòi tiền đứa con “xá xíu”.

Ai ngờ nó vừa mất việc, vừa bị vợ bỏ, thành đúng nghĩa ‘tay trắng’.

Nghe cha mở miệng xin tiền, nó nổ tung luôn:

“Tất cả là tại ba! Nếu không phải ba chọc tức mẹ, thì mẹ đâu có bỏ đi?”

“Nếu mẹ không bỏ đi, thì giờ con đâu thành thằng nghèo mạt hạng như vậy? Tất cả là tại ba! Muốn tiền thì đi làm đi, đừng đến đây mà ăn bám nữa!”

Lão già bị đời vả liên tiếp, giờ đến cả con trai cũng trèo lên đầu chửi, không chịu nổi nữa.

“Thằng bất hiếu! Mày đúng là thằng nghịch tử!”

Ông ta vung tay tát thẳng vào mặt con trai một cái.

“Xá xíu” nổi cơn, lao vào đánh lại, hai cha con đánh nhau loạn xạ, m.á.u me đầy đầu.

Cả hai đều chẳng có tiền đi bệnh viện, đành ôm nhau mà rên rỉ trong đau đớn.

Cứ vậy, dằn vặt lẫn nhau, không ai chịu buông tha cho ai.

Tất cả — đều là báo ứng.

Còn tôi thì sao?

Tiền lương hưu tháng này vừa mới chuyển vào tài khoản xong.

(End)

Con Trai Tặng Tôi Vàng Giả

8.End

Chương trước
Chương sau