Cuộc Đại Tàn Sát Của Kẻ Công Lược

Chapter 10 - Hết

Chương trước
Chương sau
Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

25.

Học ủy đặt cây đàn tỳ bà trong tay xuống đất.

Tôi nói: "Rất tốt, hắn cách cô hai mươi bước chân về phía trước."

Học ủy chậm rãi bước về phía lớp phó học tập.

Sự chú ý của lớp phó học tập đang dồn vào đội hộ viện ở hậu viện.

Đợi đến khi cậu ta nhận ra Học ủy, cô ta đã đứng cạnh rồi.

"Nói chuyện xong rồi ư?" Lớp phó học tập kinh ngạc nói.

Giây tiếp theo, Học ủy dùng sức đẩy một cái.

Lớp phó học tập tức thì ngã nhào xuống giếng.

Cậu ta theo bản năng nắm lấy cánh tay Học ủy. Sợ hãi lơ lửng giữa không trung, không ngừng đá chân: "Cô—— kéo tôi lên!"

"Mau lên! Cứu mạng! Tôi không biết bơi!!"

Học ủy hung hăng bấu vào tay cậu ta.

Lớp phó học tập đau đớn.

Tiếng "Tõm——" vang lên, cậu ta rơi xuống giếng.

Học ủy thở hổn hển, lại ném thêm mấy hòn đá xuống.

Rất nhanh, lớp phó học tập không còn phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa.

[Hiện tại còn 2 kẻ chinh phục sống sót, tổng giải thưởng: 290 triệu.]

Học ủy thở hổn hển, giọng mềm mại thê lương: "Bây giờ, cô có thể tin tôi chưa?"

Tôi gật đầu: "Cô nói tiếp đi."

Sau khi Học ủy bình ổn hơi thở thì nói, "Thật ra tôi rất hối hận vì đã đối đầu với cô, Giang Du."

Cô ta mơ màng nhìn lên không trung: "Lớp trưởng ghét cô, là vì cô đẹp hơn cô ta, cô ta cảm thấy bị đe dọa, nên muốn cùng tôi cô lập cô."

" Tôi cũng vậy. Cô tuy gia cảnh thấp kém, nhưng học hành giỏi hơn tôi, nên tôi mới đồng ý đề nghị của lớp trưởng."

" Nhưng tôi thật sự hối hận rồi."

"Dù sao, bây giờ chỉ còn hai chúng ta sống sót đến cuối cùng."

"Nếu chúng ta liên thủ, vậy thì kết cục liệu có khác không, liệu... sẽ không có nhiều người chế* đến vậy không." Học ủy chậm rãi bước lại gần ta, trong mắt vẫn còn vương những giọt lệ hối lỗi.

Đột nhiên, một trận cuồng phong ập đến. Thổi tung cả khu vườn trúc.

Học ủy cười một cách quỷ dị, đột nhiên vươn tay tóm lấy cánh tay tôi. Hét lớn: "Tiểu hầu gia! Ả ta chính là kẻ công lược cuối cùng!"

26.

Lính của Hầu phủ xuất hiện, vây chặt tôi và Học ủy.

Tiểu Hầu gia vẫn giữ gương mặt tuấn tú. Chỉ là nhìn ta, cau mày, "Tiểu Chưởng quầy, ngươi thực sự là kẻ công lược?"

Học ủy không chờ được nữa, quỳ gối bò đến bên cạnh Tiểu hầu gia: "Sẽ không sai đâu! Nếu không tin ngài hãy xem cổ tay ả ta, nhất định có dấu hiệu của hệ thống công lược!"

Nói rồi, binh lính bên cạnh thô lỗ vén tay áo bên trái của tôi lên:

"... Sao lại không có?!"

Trên làn da trắng nõn không có bất cứ thứ gì.

Học ủy sững sờ. Dù không thể nhìn thấy, nhưng cô ta vẫn khăng khăng: "Nhất định ở bên kia!!"

Thế nhưng cánh tay phải của tôi cũng trơn nhẵn.

Sắc mặt Tiểu hầu gia giãn ra.

Học ủy còn chưa biết chuyện gì xảy ra, nhưng cô ta đã nhạy bén nhận ra không khí không đúng, "Sao vậy... Sao các ngươi không nói gì? Giang Du nhất định là kẻ công lược, ta dám đảm bảo đó!"

"Tiểu Hầu gia, ngài nhất định phải tin ta!"

Thế nhưng Tiểu hầu gia đã không còn kiên nhẫn với cô ta nữa, "Toàn lời dối trá, xà hạt độc phụ ( người phụ nữ độc ác như rắn rết). Người đâu, dùng gậy đánh chế*!"

Học ủy vẻ mặt kinh hoàng, "Không! Không thể nào! Ả ta cũng là kẻ công lược, chúng ta đều là học sinh của lớp 14."

"Giang Du… Ả là bạn học của ta, ta nhất định sẽ không nhận sai!"

Cây côn gỗ trong tay hộ viện tàn nhẫn giáng xuống người cô ta. Một vũng m á u chảy dài trên đất.

Học ủy đột nhiên điên cuồng cười lớn: " Đúng vậy! Ta là Học ủy lớp 14!"

"Những bạn học khác đều bị ta giế* rồi, tất cả tiền thưởng đều là của ta, ta sắp được về nhà rồi!"

"Cha, mẹ, con mang 300 triệu tiền thưởng về nhà rồi!! Ha ha ha ha——! Con là người giàu nhất thế giới——! Ha ha——!" Học ủy đã hóa điên.

Thân thể cô ta co giật, đột nhiên bật khóc, oán trách nói: "Tiểu Hầu gia... Tiểu Hầu gia... ngài yêu ta, đúng không?"

"Ta muốn chinh phục ngài, ta muốn có được tình yêu của ngài, có được hảo cảm của ngài... Sao ngài lại không nhìn ta?"

Đôi mắt đột nhiên bị một vật ấm áp che lại. Tiểu hầu gia dịu dàng nói với tôi: "Nhắm mắt lại, dơ bẩn."

Không biết đã qua bao lâu.

[Hiện tại còn 1 kẻ công lược sống sót, tổng giải thưởng: 300 triệu.]

… Học ủy không biết.

Ngay từ khi tôi nhìn thấy biểu tượng của cửa hàng hệ thống, tôi đã nhận ra biểu tượng này có ẩn tai họa.

Vì vậy, tôi đã cắt bỏ phần da đó. Lại bỏ số tiền lớn mua thuốc trị liệu.

Hiện giờ, phần da đó đã lành hẳn, không để lại bất kỳ dấu vết nào.

27.

Thế giới này, chỉ còn lại mình tôi là người công lược.

Tiểu Hầu gia dẫn tôi đến hậu hoa viên của Hầu phủ.

Hắn rải một nắm mồi cá xuống ao. Những chú cá chép vảy vàng thi nhau nhảy vọt lên khỏi mặt nước, tranh giành thức ăn.

"Giang Du, ở lại Hầu phủ nhé, được không?"

Tôi sững người, "Cái gì?"

Tiểu Hầu gia véo cằm tôi. Những ngón tay thon dài chậm rãi vuốt ve vành tai, cổ tôi, rồi lần xuống dưới, "Ta biết nàng đến từ một thế giới khác."

"Lần đầu tiên gặp nàng, giống như cảnh trong ảo ảnh vậy. Nàng bị người khác bắt nạt, trốn sang một bên khóc thút thít. Ta thấy nàng rất đẹp, như một chú mèo nhỏ, nhưng lại không cách nào giúp được nàng."

"Lúc này, một thứ gọi là hệ thống xuất hiện. Nó nói ta là nam chính của thế giới này, có thể ước một điều ước."

"Vì vậy ta đã ước, để nàng đến bên cạnh ta." Đôi mắt dịu dàng của Tiểu Hầu gia như muốn chảy ra mật ngọt. Hắn ghé sát cổ tôi, say mê hít một hơi thật sâu: "Ta sẽ đối xử rất tốt với nàng."

"Ta sẽ vì nàng mà thay đổi, giải tán tất cả thiếp thất, để nàng làm chính thất phu nhân của ta."

"Nàng có bằng lòng, vì ta mà ở lại đây không?"

Tôi run rẩy môi, không kiểm soát được mà nói: "... Được."

Tôi gả cho Tiểu Hầu gia.

Trong khoảng thời gian chuẩn bị hôn lễ, tôi luôn bách y bách thuận ( hoàn toàn vâng lời) Tiểu Hầu gia, khiến hảo cảm của hắn đối với tôi đạt 90 điểm.

Đêm tân hôn.

Tiểu Hầu gia có vẻ cực kỳ phấn khích. Hắn mặc hỉ phục đỏ rực, tuấn tú vô cùng, say khướt cầm lấy tay tôi.

Tôi mỉm cười hỏi Tiểu Hầu gia, "Ngài yêu ta không?"

"Đương nhiên." Tiểu Hầu gia thở dài: "Giang Du, ta yêu nàng."

"Mãi mãi ở lại Hầu phủ, ở bên cạnh ta nhé."

Đúng lúc này, hệ thống nhắc nhở: [Hảo cảm của nam chính đối với ký chủ đạt 100.]

[Chúc mừng ký chủ thành công chinh phục nam chính, nhận được 300 triệu tiền thưởng, có cơ hội trở về thế giới hiện thực!]

Thế là, tôi đột nhiên mỉm cười, rút tay khỏi tay Tiểu Hầu gia, "Đáng tiếc, ta không bằng lòng."

"Cái gì...?" Tiểu Hầu gia mở to mắt.

Giây tiếp theo, tôi lấy ra quả b.o.m luôn mang theo bên mình. Miệng châm chọc nói: "Tiểu Hầu gia, ngài miệng thì nói yêu ta. Nhưng lớp trưởng Hoa khôi, Học ủy, thậm chí bất kỳ nữ nhân nào tự dâng đến cửa, ngài đều chạm vào không ít."

"Tình yêu của ngài đối với ta, lại có thể duy trì được bao lâu?"

"Ngài muốn ta ở lại Hầu phủ. Là muốn ta giống như Học ủy, vì ngài mà trả giá tất cả, làm đủ mọi chuyện xấu xa, rồi lại nhận lấy kết cục bị ngài đánh chế* bằng gậy sao?"

"Tiểu hầu gia, ta không dám đánh cược."

Hắn cau mày: "Nàng nghĩ quá nhiều rồi, ta sẽ không đối xử với nàng như vậy."

Tôi bật cười lắc đầu, "Có ai từng nói với ngài chưa, ngài thực sự là một tên tra nam (cặn bã)."

Nói rồi, ta dùng nến đỏ châm ngòi. Lửa kêu "xì xì". Ngòi bắt đầu cháy.

"Bùm——" Lửa bùng lên nổ tung.

Trong cơn đau đớn dữ dội, Tiểu Hầu gia không thể tin nổi nhìn ta.

Giây tiếp theo, thế giới quay cuồng.

Tôi nghe thấy hệ thống nói: [Ký chủ sắp trở về thế giới hiện thực.]

[Đếm ngược: 3, 2, 1...]

Mở mắt ra lần nữa, tôi đã trở về căn phòng trọ tồi tàn.

Mọi thứ xung quanh đều rất quen thuộc, đây là căn phòng chưa đầy 10 mét vuông mà tôi đã sống hơn chục năm, ánh sáng rất kém, thoang thoảng mùi ẩm mốc.

Tôi vội vàng kiểm tra điện thoại.

Chỉ thấy trong tài khoản ngân hàng của tôi, rõ ràng xuất hiện 300 triệu.

Tôi cất điện thoại, nằm trên giường cười lớn.

Tôi sẽ sống tốt cuộc đời của mình.

(Hết truyện)

Cuộc Đại Tàn Sát Của Kẻ Công Lược

Chapter 10 - Hết

Chương trước
Chương sau