22.
Tôi hé mở cánh cửa một khe nhỏ.
Lớp phó môn Văn như nhìn thấy cứu tinh, vươn tay túm lấy tôi, làm vạt áo của tôi cũng vấy m á u.
"Giang Du, mau! Mau cho tôi vào đi!"
Thế nhưng tôi chỉ hờ hững nói: "Cô dựa vào cái gì mà nghĩ tôi sẽ cứu cô?"
Lớp phó môn Văn sững sờ. Vì quá gấp gáp, trên mặt cô ta hiện rõ vài phần vẻ dữ tợn, " Tôi … trước đây tôi đâu có bắt nạt cô."
"Hơn nữa, không phải tôi đã xin lỗi cô rồi sao? Cô dựa vào cái gì mà không tha thứ cho tôi!"
Tôi cúi xuống nhìn cô ta, vẻ mặt ghét bỏ nhìn vạt áo của mình bị cô ta làm bẩn, "Chỉ bằng vài câu xin lỗi nhẹ bẫng, là muốn xóa sạch tổn thương cô đã gây ra cho tôi sao?"
"Có lần lớp trưởng khóa trái cửa nhốt tôi trong nhà vệ sinh của ký túc xá, tôi khó khăn lắm mới thoát ra được, chạy đến cổng ký túc xá. Cô vừa vặn đi ngang qua hành lang. Lớp trưởng sai cô đóng cổng lại."
"Thế là, cô khóa trái cổng ký túc xá, tôi cầu xin cô thế nào cũng vô ích. Lớp trưởng chế giễu tôi, ra tay đánh đập tôi càng nặng hơn."
"Lúc đó, cũng chỉ cách nhau một cánh cửa."
Lớp phó môn Văn ngây người, "Cô... sao cô lại thù dai như vậy... Đó là chuyện từ bao giờ rồi!"
"Hơn nữa cô cũng không thể trách tôi, lúc đó tôi chỉ là người ngoài cuộc thôi! Tôi đâu có làm gì sai!"
Tôi mặt không cảm xúc nói: "Vậy ư? Vậy bây giờ, tôi cũng chỉ là người ngoài cuộc thôi."
Đằng xa, có lính của Hầu phủ đuổi tới.
Lớp phó môn Văn lập tức hoảng loạn. Cô ta càng dùng sức đập vào cánh cửa, còn vươn hai tay ra túm lấy tôi, "Chuyện cũ cứ để nó qua đi, Giang Du, cô mau cho tôi vào nhà đi!"
" Tôi còn chưa sống đủ... cô cứu tôi đi, cầu xin cô cứu tôi đi!"
"Mau mở cửa!"
"Mở cửa a a a——!"
Binh lính giơ cao cây thương bạc, hung hăng đâ* thẳng vào n g ự c lớp phó môn Văn!
"Phập——!"
Lớp phó môn Văn chịu một đòn nặng, ngã vật xuống đất. Nước mưa lạnh lẽo tạt vào mặt cô ta.
Lớp phó môn Văn không cam lòng nghiêng đầu, khó nhọc nhìn về phía tôi, run rẩy nâng cánh tay lên, chỉ vào tôi: "Các ngươi... mau bắt ả ta..."
"Ả… ả cũng là kẻ công..."
Đáng tiếc cô ta không thể nói ra chữ cuối cùng.
Đôi mắt vô lực khép lại.
23.
Nhóm công lược đêm đó lại một lần nữa bùng nổ tin nhắn.
Hầu hết mọi người đều điên cuồng chửi rủa Học ủy và Lớp phó học tập.
[Hai người ti tiện đến mức không biên giới rồi! Hại người không lợi mình, rốt cuộc vì cái gì? Tưởng rằng những người công lược khác chế* đi, các người là có thể chinh phục thành công sao?]
[Chúng ta sẽ gặp lại nhau ở địa ngục!!]
Lớp phó môn Chính trị (đại diện môn Chính trị) trước khi chế*, đã gửi tin nhắn riêng cho tôi: [Mấy ngày nay, tôi ở Hầu phủ phát hiện ra một chuyện.]
"Chuyện gì?" Ta hỏi.
Lớp phó môn Chính trị: [Trong thư phòng của Tiểu hầu gia có treo một bức tranh, trong tranh là một người phụ nữ.]
[Còn nhớ gợi ý đầu tiên của hệ thống, nói Tiểu hầu gia có một bạch nguyệt quang không?]
[Bạch nguyệt quang của hắn chính là cậu, Giang Du!]
[Cậu không chỉ giống hệt người trong bức tranh đó, mà sau gáy cậu còn có nốt ruồi! Tôi nói có đúng không?!]
Tôi không nói gì.
Cô ta tiếp tục căm hận nói: [Loại người như Học ủy, vứt bỏ lòng tự trọng làm chó của Tiểu hầu gia, cứ thế bán đứng chúng ta. Không chỉ tâm địa đủ tàn nhẫn, mà cả liêm sỉ cũng không cần nữa!]
[Giang Du, tôi tin chắc cậu có thể sống sót đến cuối cùng.]
[Hứa với tôi, cậu nhất định phải khiến Học ủy chế*!!!]
Gửi xong đoạn tin nhắn cuối cùng này, ảnh đại diện của cô ta hoàn toàn biến thành màu đen.
Cùng lúc đó, mưa tạnh. Bình minh hé rạng.
Cuộc tàn sát kéo dài suốt cả đêm, tại thời khắc này đã chấm dứt.
Hệ thống thông báo: [Hiện tại còn 3 kẻ chinh phục sống sót, tổng giải thưởng: 280 triệu.]
Nhóm chinh phục 30 người, giờ đây im lặng như tờ.
Tên nhóm thậm chí vẫn là [Lớp 14 Bình An Về Nhà] do Học ủy sửa đổi lúc đó.
Tại khoảnh khắc này, nó hiện lên một cách đầy châm biếm.
Hiện tại những người còn sống sót, chỉ còn lại tôi, lớp phó học tập và Học ủy.
Đột nhiên, Học ủy gửi tin nhắn cho tôi: [Giang Du, tôi muốn nói chuyện với cô.]
24.
Chúng tôi hẹn gặp nhau ở hậu viện Hầu phủ khi tôi đến đưa rượu cho Tiểu hầu gia.
Rừng trúc hậu viện rậm rạp, thỉnh thoảng có tiếng chim hót líu lo. Lớp phó học tập đứng ở giếng nước xa xa vọng gác.
Học ủy mặc váy trắng, ôm đàn tỳ bà, lưng quay về phía tôi. Nhìn từ phía sau lưng cô ta, dường như cô ta đã gầy đi rất nhiều.
Tôi bước tới vài bước, đế giày chạm vào bãi cỏ, phát ra tiếng "sột soạt".
Học ủy nghe tiếng quay đầu lại, "Cô đến rồi."
Tôi kinh ngạc đứng sững tại chỗ, "Mắt cô...?"
Học ủy đôi mắt vô hồn, giải thích: "Nửa tháng trước, bị Tiểu hầu gia làm mù."
Trên khuôn mặt thanh tú của cô ta hiện lên nụ cười khổ: "Cô biết đó, tôi dựa vào sự ngoan ngoãn mới luôn được ở bên Tiểu hầu gia."
"Hắn nói chỉ có kẻ mù, mới không chạy lung tung, mới là nữ tử ngoan ngoãn nhất trong lòng hắn. Thế là, tôi đã để hắn dùng k i m c h ọ c m ù mắ* mình."
" Nhưng tôi không ngờ... hắn lại đưa tôi lên giường người khác... tôi trở thành mụ tú (gái mù làm nghề m ạ i dâ*)."
Nói đến đây, Học ủy tự giễu cợt nói nhỏ: " Tôi vì Tiểu hầu gia mà làm nhiều chuyện ghê tởm. Từ lúc đầu thường xuyên gặp ác mộng, đến bây giờ lại có thể ngủ được."
"Đôi khi tôi thấy mình rất đáng sợ, có lẽ tất cả những điều này, chỉ là tội ác đáng phải chịu mà thôi."
Tôi giữ khoảng cách nói: "Vậy ư? Đó là lý do cô tố cáo những người công lược khác ư?"
Học ủy rơi lệ: "Là lớp phó học tập ép tôi làm vậy. Hắn ta vẫn luôn như thế, trốn sau lưng phụ nữ, hưởng lợi."
"Còn nhớ ngày lớp trưởng chế* không? Mọi người đều kinh hãi trước cái chế* của cô ta, nhưng lớp phó học tập lại chỉ chú ý đến tiền thưởng tăng lên."
Tôi vẫn không tin cô ta: "Cô nói thật sao?"
Học ủy gật đầu: "Đương nhiên."
Tôi bước lại gần cô ta một bước, hạ giọng nói: "Nếu cô muốn tôi tin, thì hãy đẩy lớp phó học tập xuống giếng."
Vẻ mặt Học ủy lộ vẻ kinh ngạc.
Tôi hỏi: "Sao hả? Không phải nói, là hắn ép cô tố cáo những người khác ư?"
"Hắn uy h.i.ế.p cô như vậy, cô không hận hắn chút nào sao?"
Học ủy cắn môi không nói.
Tôi lùi lại vài bước, " Tôi nhớ rất rõ, vào ngày thứ hai sau khi xuyên không đến đây, cô đã tráo đổi lá thăm của tôi như thế nào."
"Nếu cô ngay cả chút thành ý này cũng không có, vậy thì tôi đi đây."
Học ủy vội vàng gọi tôi lại, "Khoan đã."