11.
Lớp phó môn Văn nói: [Hồi đó có tổng cộng 7 người ở lại Phá Miếu, mấy ngày nay, những người khác đều hành động tập thể. Chỉ có mình cậu không biết đi đâu.]
[Cậu yên tâm, tôi tạm thời sẽ không nói cho những người khác, nhưng tôi cũng không chắc có thể giấu được họ bao lâu.]
Tôi cuối cùng cũng hồi đáp tin nhắn của cô ta: [Vậy thì sao?]
Lớp phó môn Văn trả lời: [Thật ra... tôi vẫn luôn áy náy với cậu. Hồi trước khi lớp trưởng bọn họ bắt nạt cậu, tôi đã tìm giáo viên.]
[ Nhưng lớp trưởng là con gái Hiệu trưởng, nên giáo viên căn bản không quản.]
[Không giúp được cậu, tôi vẫn luôn hối hận. Bây giờ thấy cậu sống tốt, tôi cũng rất vui.]
Nếu cô ta nói những lời này trước khi chúng ta xuyên không, có lẽ tôi sẽ còn cảm động.
Thế nhưng bây giờ, nói những lời này còn có tác dụng gì nữa chứ. Ngay cả bản thân lớp trưởng cũng đã chế* rồi.
Tôi không trả lời nữa.
Ngày hôm đó, hệ thống lại lần nữa đưa ra gợi ý: [Tiểu hầu gia thích những điều mới lạ.]
Thế nhưng, một ngày trôi qua, Tiểu hầu gia vẫn không đến. Cảm giác đếm ngược sinh mệnh thật không dễ chịu chút nào.
Và quán lẩu của tôi, nhanh chóng đã mang đến cảm hứng cho những bạn học khác.
Họ cũng đã có ý tưởng, bắt đầu phát huy sở trường của mình.
Bạn học biết nấu ăn thì đến Hầu phủ tự tiến cử làm đầu bếp, chế biến các món ăn hiện đại thịnh hành.
Người biết ảo thuật thì ra phố bán nghệ ở gần Hầu phủ.
Ngay cả lớp phó môn Văn cũng xuất hiện ở các buổi thi hội, dùng những bài thơ Đường, từ Tống trong sách giáo khoa để trấn áp cả hội, làm kinh ngạc một đám văn nhân.
Hiện giờ điểm tích lũy của tôi chỉ còn 1 điểm.
Thế là, ngày hôm sau. Tôi tăng cường quảng bá.
Tổ chức hội thi nếm rượu tại tửu lầu. Bạch tửu gần như được tặng miễn phí, từng bàn từng bàn mang ra.
Quản sự nhìn mà xót ruột, "Những thứ này đều là bạc trắng đấy..."
Tôi không nói gì, mà căng thẳng tinh thần, nhìn chằm chằm vào lối vào tửu lầu.
Cuối cùng, Tiểu hầu gia đã đến.
12.
Lớp trưởng nói rất đúng. Tiểu hầu gia quả thực có một tướng mạo đẹp đẽ.
Mày kiếm mắt sao, mũi thẳng môi mỏng, đường nét trên khuôn mặt lạnh lùng sắc sảo, nhưng khóe môi lại khẽ nhếch lên.
Tôi đứng ở lầu hai, nhìn thẳng vào hắn từ xa. Có một khoảnh khắc, tim tôi thậm chí ngừng đập một nhịp.
Hệ thống thông báo: [Ký chủ thành công gặp mặt nam chính, điểm tích lũy +5.]
[Điểm tích lũy hiện tại: 6.]
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Quản sự rất tinh mắt, lập tức dẫn Tiểu hầu gia đến nhã gian cao cấp nhất. Bên cạnh Tiểu hầu gia có hai thị nữ. Một người là Kỷ luật ủy viên của lớp, người kia là Học ủy.
Mỗi khi dọn một món ăn, họ đều mặc y phục tì nữ Hầu phủ, vẻ mặt vô cảm, cúi đầu thuần thục bày thức ăn.
Quản sự đứng bên cạnh giới thiệu: "Đây là loại rượu mới của tiệm chúng tôi, rất mạnh, Tiểu hầu gia cẩn thận kẻo say."
Hương rượu lập tức tràn ngập cả căn phòng.
Tiểu hầu gia nâng chén rượu, "Rượu ngon."
[Nam chính đã uống rượu do ký chủ ủ, điểm tích lũy +2.]
Quản sự giới thiệu cho Tiểu hầu gia nồi lẩu uyên ương.
Sau khi lẩu sôi, Học ủy có vẻ hơi thất thần. Cô ta gắp thịt bò cho vào nồi lẩu cay, nấu chín rồi múc vào chén gia vị của Tiểu hầu gia.
Đột nhiên, Tiểu hầu gia ngẩng mắt lên, gõ ngón tay lên bàn, cười như không cười nói: "Ta không ăn cay."
Học ủy lúc này mới bừng tỉnh, lập tức quỳ xuống đất, mặt mũi hoảng sợ, "Nô tỳ biết lỗi!"
"Biết lỗi thế nào?"
Học ủy cắn môi: "Nô tỳ, nô tỳ... nguyện ý uống hết nồi nước lẩu đỏ này."
"... Ngoan thật." Tiểu hầu gia bỗng nhiên cười, nhéo cằm Học ủy, "Ta rất thích dáng vẻ ngoan ngoãn của ngươi."
Kỷ luật ủy viên run rẩy tay, đổ nước lẩu đang sôi sùng sục vào cổ họng Học ủy.
Học ủy ôm cổ họng, vẻ mặt đau đớn, thanh quản phát ra tiếng "xì xì" khàn đặc.
Tiểu hầu gia mỉm cười nhìn tất cả những điều đó. Lắc lư chén rượu trong tay.
Đúng lúc này, Kỷ luật ủy viên đánh bạo nói: "Tiểu hầu gia, loại rượu này, nô tỳ cũng có thể ủ được."
13.
Ai nấy đều từng học hóa học. Tự nhiên liền nghĩ đến cùng một phương pháp.
Tiểu hầu gia chống cằm: "Ngươi nói thử xem."
Kỷ luật ủy viên nói: "Chỉ cần liên tục đun nóng rượu ở nhiệt độ thích hợp, là có thể làm cho rượu thêm nồng đượm. Nếu để nô tỳ làm, nô tỳ nhất định sẽ ủ ra loại rượu tốt hơn thế này!"
Tiểu hầu gia không nói gì, mà sai Quản sự gọi tôi đến.
Tôi đẩy cửa phòng.
Học ủy nhìn thấy tôi, đồng tử trong khoảnh khắc trợn lớn, hàm chứa hận ý nghiến răng. Sắc mặt của Kỷ luật ủy viên cũng không mấy tốt đẹp.
Tiểu hầu gia lại hứng thú đánh giá tôi từ trên xuống dưới, "Tiểu Chưởng quầy, ngươi có biết thị nữ của ta vừa nói gì không?"
Lời nói của hắn mang theo ba phần ý cười, kết hợp với gương mặt tuấn tú động lòng người, rất dễ khiến người ta mê đắm.
Tôi không kiêu căng cũng chẳng tự ti nói: "Thảo dân không rõ."
Tiểu hầu gia nói: "Nàng ta nói mình là đồng hương của ngươi, loại rượu mà ngươi ủ này, nàng ta cũng biết ủ."
Kỷ luật ủy viên nghe vậy, lập tức quỳ sụp xuống đất, "Nô tỳ nói câu nào cũng là thật!"
Tiểu hầu gia đảo mắt, cười tủm tỉm nhìn qua, "Ngươi và nàng ta là đồng hương ư?"
"Không." Tôi lắc đầu, "Ta không quen nàng ta."
Kỷ luật ủy viên lập tức trợn tròn mắt, đầy hận ý nói: "Giang Du, cô nói dối!"
"Tiểu hầu gia, nô tỳ thật sự quen biết nàng ta mà!" Cô ta vươn tay muốn túm vạt váy của tôi.
Tôi lùi lại một bước, khiến cô ta chới với.
"Ồ?" Tiểu hầu gia nhướng mày, dường như cảm thấy thú vị.
Hệ thống lúc này nhắc nhở: [Nam chính đối với ký chủ sản sinh hứng thú, điểm tích lũy +20.]
Tiểu hầu gia đứng dậy, tiến lại gần tôi nói: "Tiểu Chưởng quầy, loại rượu ngươi ủ, bản hầu rất ưng ý. Đã vậy, tiểu nha đầu này giao cho ngươi xử trí vậy."
Kỷ luật ủy viên kinh hãi nhìn Tiểu hầu gia tiêu sái rời đi.
Tôi hiểu. Tiểu hầu gia đã lầm tưởng công thức rượu của tôi bị lộ, nên giao người này cho tôi xử lý.
Một đám nha hoàn, thị vệ, hộ tống hắn hùng hổ rời đi.
Học ủy nhìn tôi một cái đầy ẩn ý, rồi cũng ôm cổ họng đang bỏng rát mà rời đi.
Kỷ luật ủy viên thê thảm quỳ trên mặt đất. Sau khi cô ta hoàn hồn, liền đẩy tôi một cái thật mạnh, "Cút đi, đều tại mày!"
"Giang Du, sao mày còn chưa chế* đi chứ?!!"