14.
Tôi lặng lẽ nhìn cô ta. Khẽ lắc đầu như thở dài: "Đáng thương thật, không ngờ cô lại sống thành kẻ bắt chước đáng ghét nhất của chính mình."
Kỷ luật ủy viên chưa kịp phản ứng: "... Cái gì?"
Tôi nhìn cô ta nói: " Tôi nhớ, có một năm mùa Hè, tôi mặc một chiếc áo thun trắng ngắn tay, trùng hợp lại giống hệt áo của cô."
"Cô nói tôi là kẻ bắt chước, dẫn mấy nam sinh xông vào ký túc xá của tôi, lột quần áo của tôi, rồi cầm điện thoại chụp ảnh tôi."
"Ngày hôm đó, cô nói cả đời này, cô ghét nhất là kẻ bắt chước."
"Thế nhưng bây giờ, sao cô lại muốn học tôi ủ rượu chứ? Hả?"
Kỷ luật ủy viên dường như chợt nhớ ra chuyện này, kinh hãi lùi lại phía sau, " Tôi... tôi..." Cô ta lắp bắp, đảo mắt nhìn quanh muốn chạy trốn.
" Tôi hỏi cô." Tôi bước tới, một tay giữ chặt cằm cô ta, "Ngày hôm đó cô thật sự nghĩ, tôi và cô mặc giống hệt áo là trùng hợp ư?"
"Không, không!" Kỷ luật ủy viên khóc lóc thảm thiết: " Tôi chỉ là tùy tiện tìm cớ để trút giận thôi!"
"Xin lỗi... xin lỗi... Giang Du. Tôi sai rồi! Tôi không nên đối xử với cậu như vậy... Xin cậu tha cho tôi!"
Kỷ luật ủy viên khóc đến nỗi giọng cũng khàn đi. Giọng cô ta khô khốc: "Giang Du, xin cậu tha cho tôi đi, có được không? Sau này tôi sẽ ở lại tửu lầu, cậu muốn làm gì, tôi cũng sẽ giúp cậu!"
"Ồ." Tôi cười một tiếng: " Tôi không còn vấn đề gì nữa, cô có thể chế* rồi."
Đôi mắt của Kỷ luật ủy viên trợn tròn kinh hãi.
Nửa canh giờ sau.
Trong nhóm công lược. Ảnh đại diện của Kỷ luật ủy viên hoàn toàn biến thành màu đen trắng.
Tiếng điện tử vang lên thông báo: [Hiện tại còn 23 kẻ chinh phục sống sót.]
[Tổng giải thưởng: 80 triệu.]
15.
Nửa tháng sau đó, Tiểu hầu gia ngày nào cũng đến chỗ tôi uống rượu. Mỗi lần gặp mặt được cộng 5 điểm tích lũy, uống rượu cộng 2 điểm.
Đôi khi hắn cũng tỏ ra hứng thú với tôi, trò chuyện cùng tôi, mỗi lần như vậy điểm tích lũy sẽ được cộng 10 điểm.
Tôi đổi một phần ba số điểm tích lũy thành vàng ròng. Dùng số tiền này, tôi mua thêm một tiệm tạp hóa.
Bắt đầu chế tạo hai thứ mà hầu hết các truyện xuyên không đều có – xà phòng và thủy tinh.
Tôi mua lại một xưởng gốm sứ, tìm hiểu sơ qua về kỹ thuật chế tạo thủy tinh hiện tại của triều đại này.
Thủy tinh không chỉ không đủ trong suốt, mà tỷ lệ nung thành công cũng rất thấp. Vì vậy, khi món đồ lưu ly (thủy tinh) trong suốt đầu tiên xuất hiện trong xưởng gốm sứ của tôi, các công nhân đều thốt lên kinh ngạc.
Thứ này được làm từ cát đá, nhưng lại trong suốt như pha lê, được săn đón nồng nhiệt.
Loại chất lượng kém hơn một chút, giá trị 1-2 lạng vàng. Nhưng nếu được thổi hoàn hảo, chất lượng thượng hạng, có thể đội giá lên đến mấy chục lạng vàng.
Hai thứ này sau khi chế tạo thành công, nhanh chóng nổi tiếng khắp kinh thành. Trong tay tôi cũng nhanh chóng tích lũy được một khối tài sản khổng lồ.
Cùng lúc đó, tôi gửi tất cả những chiếc bình lưu ly tinh xảo nhất đến Hầu phủ.
Mức độ hảo cảm của Tiểu hầu gia đối với tôi ngày càng tăng, điểm tích lũy cũng đã lên đến hơn 300. Hắn thậm chí còn ngỏ ý muốn nạp tôi làm thiếp, đón tôi vào phủ.
Hắn dịu dàng vuốt ve bên má tôi: "Chẳng rõ vì sao, bản hầu vừa thấy ngươi, lòng liền sinh yêu thích."
Thế nhưng tôi đã từ chối.
Khóe mắt Tiểu hầu gia thoáng qua một tia tiếc nuối.
Khi tôi tưởng rằng hắn sẽ từ bỏ, Tiểu hầu gia đột nhiên bóp chặt cổ tôi. Đáy mắt hắn đỏ ngầu, "Ngươi không sợ... bản hầu giế* ngươi ư?"
Tay hắn rất mạnh, những ngón tay thon dài như tử thần. Hắn siết chặt. Tôi khó nhọc phát ra tiếng rít: "Ta còn có thể... ủ ra loại rượu ngon hơn... Ngài sẽ không... cứ như vậy... giế* ta đâu..."
Tiểu hầu gia đột ngột buông tay. Tôi không thể khống chế mà trượt xuống đất, cúi đầu ho sù sụ.
Đúng lúc này, Tiểu hầu gia nhìn thấy nốt ruồi mỹ nhân trên cổ tôi, "Ngươi..."
Hắn không thể tin nổi bước tới một bước. Nhưng tôi lại vẻ mặt hoảng sợ, không ngừng lùi về phía sau.
Một lúc lâu sau, hắn rụt tay lại, trên mặt thoáng vẻ lúng túng, "Ngươi... nghỉ ngơi cho tốt, hôm khác ta lại sđến."
16.
Những bạn học khác thấy tôi thành công, vô cùng ghen tị.
Có người muốn làm theo con đường tôi đã đi. Thông qua việc tích lũy vốn ban đầu, chế tạo sản phẩm hiện đại, để thu hút sự chú ý của Tiểu hầu gia.
Thế nhưng, những người có đủ điểm tích lũy để đổi vàng lại bị mắc kẹt trong Hầu phủ không ra được.
Còn những người ở lại Phá Miếu thì điểm tích lũy lại chẳng còn bao nhiêu.
Đành phải từ bỏ.
Thời gian trôi qua, điểm tích lũy của mọi người dần cạn kiệt.
Trong nhóm chinh phục, không ít ảnh đại diện đã biến thành màu đen trắng.
Có người vì muốn gặp Tiểu hầu gia mà giữa đường chặn xe, bị thị vệ dùng roi quất chế* tươi.
Có người dù cố gắng thế nào cũng không gặp được Tiểu hầu gia, điểm tích lũy cạn kiệt mà chế*.
Thậm chí trong lớp có một cặp tình nhân. Chàng trai vì điểm tích lũy mà đích thân đưa bạn gái lên giường của Tiểu hầu gia!
Tiểu hầu gia trực tiếp l ộ t d a hai người bọn họ một lượt.
Thế nhưng, dù vậy, vẫn có vài nữ sinh muốn thông qua cách "trèo giường" để chinh phục Tiểu hầu gia.
[Mấy đứa con gái các người đúng là ngu ngốc, đứa nào đứa nấy cũng là đầu óc toàn yêu đương.]
Thể ủy (ủy viên thể dục) công khai nói trong nhóm: [Hệ thống cũng đâu có nói, chỉ có thể dùng tình yêu để chinh phục Hầu gia đâu.]
[Đàn ông đến chế* vẫn là thiếu niên, các người căn bản không hiểu Hầu gia thực sự cần gì. Ngay cả Giang Du còn không bằng.]
Đúng vậy.
Kể từ ngày Học ủy đến đây, những người khác đều biết rằng tiệm lẩu đang thịnh hành đó là do tôi mở.
Ban đầu, còn có kẻ mặt dày mày dạn đòi tôi mời họ ăn cơm, nói rằng không muốn ăn khoai tây do hệ thống phát nữa, quấn quýt tôi một hồi lâu, còn muốn đập phá cửa tiệm của tôi.
Cho đến khi bị đả thủ ( người đánh thuê) trong tửu lầu của tôi đuổi ra đường, đánh cho một trận tơi bời. Lúc đó mới chịu yên.
Lúc này, lời nói của Thể ủy rất chói tai. Lập tức có vài nữ sinh khác cãi vã với cậu ta.
[Giả vờ làm gì chứ? Có chủ ý thì sao không nói sớm hơn? Nhìn mọi người chế* dần chế* mòn cậu sung sướng lắm sao?]
Thể ủy ác ý nói: [Sung sướng, tôi đương nhiên sung sướng!]
[Mấy đứa con gái các người, lúc tôi theo đuổi thì không ai thèm để ý tôi, giờ thì tự dâng mình cho Tiểu hầu gia, mà người ta còn không thèm! Đáng đời!]
Nữ sinh giận dữ nói: [Vậy thì sao? Cậu bán thân e là Tiểu hầu gia còn chê bẩn! Tôi xem cậu có thể chinh phục kiểu gì!]
Thể ủy âm trầm nói: [... Cô cứ chờ mà xem!]