Cuộc Đại Tàn Sát Của Kẻ Công Lược

Chapter 7

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

17.

Thể ủy ban đầu định dùng các trò giải trí hiện đại để thu hút Tiểu hầu gia.

Đầu tiên là dạy Tiểu hầu gia đá bóng, chơi mạt chược, đánh bài. Thấy Tiểu hầu gia chẳng mấy hứng thú, Thể ủy bèn tung ra chiêu cuối – vũ khí nóng.

Cậu ta hỏi nam chính: "Ngài có từng nghe nói về hỏa dược chăng?"

Tiểu hầu gia lúc này mới có chút hứng thú, "Ồ?"

Thể ủy lập tức tinh thần phấn chấn nói: "Thành phần của hỏa dược, thực ra đại khái tương tự với pháo hoa pháo trúc. Nhưng uy lực nổ của nó, có thể lan rộng mười mấy dặm, đủ sức hủy diệt một ngọn núi, gần như sánh ngang một đội binh mã!"

Tiểu hầu gia lập tức thẳng lưng. Suy nghĩ một lát rồi nói: "Vậy ngươi thử xem."

Từ ngày đó, Thể ủy trở thành người được Tiểu hầu gia tin tưởng nhất.

Tiểu hầu gia ban cho cậu ta quyền lực và rất nhiều tiền bạc, sai cậu ta đi nghiên cứu.

Thể ủy lúc này đắc ý lắm.

Trong nhóm chinh phục, cậu ta nhắc đến cô gái đã cãi nhau với mình trước đó.

[Cô kia, học hỏi cho tử tế vào.]

[Dù cho mười mỹ nữ có t.h.o.á.t y trước mặt đàn ông chúng tôi, cũng không bằng một khẩu súng! Súng mới là vợ của đàn ông đích thực!]

[Bây giờ tôi tuyển trợ thủ, yêu cầu phải giỏi kiến thức hóa học, vật lý, theo tôi sẽ có cơ hội gặp Tiểu hầu gia, nhưng điểm tích lũy đạt được phải chia cho tôi một nửa.]

[À phải rồi, nữ thì không cần.]

Tin tức vừa tung ra, lập tức có người đăng ký.

[Anh ơi, cho em theo với, đừng quên trước kia anh đi nhà vệ sinh nữ của trường rình trộm đều là em canh gác cho anh đó.]

[Anh em thêm tôi với, ba tôi là công nhân mỏ, tôi biết cách nhận biết quặng.]

Thể ủy bắt đầu chính thức chế tạo hỏa dược.

Hắc hỏa dược truyền thống, là hỗn hợp lưu huỳnh, tiêu thạch, và than củi làm nguyên liệu. Cụ thể khi thực hiện, có hai điểm khó: Một là, không rõ tỷ lệ công thức cụ thể; Hai là, chỉ cần một chút sơ suất là dễ dàng bị thương.

Địa điểm thí nghiệm cần càng rộng càng tốt.

Để thành công, nhóm của Thể ủy này ngày nào cũng chạy ra ngoại ô khi trời chưa sáng, kịp đến trước lúc Mặt trời mọc, đợi đến khi Mặt trời lặn không còn nhìn rõ nữa mới trở về Hầu phủ.

Họ mặt mày lấm lem, ai nấy đều đen sạm đi một tông, nhưng mãi vẫn không nghiên cứu ra được tỷ lệ pha chế cụ thể.

"Biết vậy ngày xưa đi học đã chăm chỉ đọc sách rồi!"

Lại thêm một lần thất bại. Họ ủ rũ ngồi ở ngoại ô.

"À phải rồi, lớp mình ai học hóa giỏi nhất nhỉ?"

"Hình như là... Giang Du?"

" Tôi nhớ cô ta mỗi lần thi đều đứng nhất, còn giỏi hơn cả Học ủy nữa!"

Thế là, họ tìm đến tôi.

18.

Thể ủy dẫn người đến tửu lầu của tôi.

Số tiền tôi kiếm được những ngày qua, ngay cả ở thời cổ đại này cũng mấy đời dùng không hết, vàng bạc chất đầy kho.

Ở đây, tôi hoàn toàn khác với vẻ rụt rè khi còn ở trường.

Mặc bộ thường phục tiện lợi cho việc làm, tôn lên vòng eo và cánh tay thon gọn, tuy không trang điểm nhưng vẫn thanh thoát, động lòng người.

Trong khoảnh khắc Thể ủy nhìn thấy tôi, khựng lại, vẻ kinh ngạc thoáng qua trên khuôn mặt.

Mắt cậu ta dán chặt vào ta, cười đểu: "Giang Du, vóc dáng của cô quả thực luôn rất đẹp."

Tôi lạnh lùng nhìn cậu ta, định sai người đuổi đi.

"Khoan đã!" Thể ủy đắc ý ngẩng đầu: "Giờ tôi là hồng nhân ( người được trọng dụng) bên cạnh Tiểu hầu gia, trước khi động đến tôi, cô phải nghĩ cho kỹ đó!"

Tôi ngồi xuống, hỏi ngược lại: "Cậu đến tìm tôi, muốn làm gì?"

Thể ủy nói: "Chắc cô cũng đã thấy tin nhắn trong nhóm công lược rồi nhỉ. Chúng tôi hiện đang nghiên cứu hỏa dược, nhưng công thức gặp chút vấn đề, nên đến tìm cô giúp đỡ."

"Hồi đó rút thăm, cô chẳng thà nói dối cũng muốn đến Hầu phủ ư? Giờ là một cơ hội tốt đó."

Tôi nâng chén trà lên, thấy buồn cười, "Cậu lấy đâu ra cái mặt dày để đến tìm tôi giúp đỡ vậy?"

"Hồi đó ở Phá Miếu, người nắm chặt cánh tay tôi, mắng tôi chi bằng chế* luôn cho đỡ việc, chẳng phải là cậu sao?"

Thể ủy có chút chột dạ, lớn tiếng quát tháo, ngón tay chỉ vào tôi: "Cô đừng có lảm nhảm mấy chuyện vô nghĩa đó, tôi chỉ hỏi cô có đến Hầu phủ hay không!"

Tôi nhấp một ngụm trà. Không đáp lại đề nghị của cậu ta.

Ngược lại, tôi đột nhiên nhắc đến chuyện lúc mới nhập học, "Còn nhớ, lần đầu tiên lớp trưởng nói tôi trộm tiền không?"

"Có một buổi trưa nghỉ, cậu nói mình mất một ngàn tệ."

"Lúc đó trong phòng học chỉ có mình tôi, các người liền nhất mực khẳng định tôi là kẻ trộm, lục cặp sách của tôi, còn trực tiếp tìm đến nhà tôi, mắng tôi là kẻ trộm."

"Bà ngoại sống nương tựa với tôi, vì các người đến gây rối mà phát bệnh tim, qua đời ngay tại chỗ." Nói đến đây, tôi hít một hơi thật sâu: "Bây giờ tôi hỏi cậu. Ngày hôm đó, cậu thật sự mất một ngàn tệ sao?"

Vẻ mặt Thể ủy thoáng qua một khoảnh khắc hoảng loạn. Cậu ta vẫn cứng miệng nói: "Đương… đương nhiên!"

Tôi lặng lẽ nhìn cậu ta, " Nhưng sau đó, tôi đã kiểm tra camera giám sát, sáng hôm đó cậu căn bản không có đeo cặp sách. Một ngàn tệ tiền mặt, cậu đã mang đến trường bằng cách nào?"

Trán Thể ủy rịn ra những hạt mồ hôi to như hạt đậu, " Tôi..."

Tôi lại hỏi: "Hơn nữa sau chuyện đó, lớp trưởng còn cho cậu 200 tệ tiền cảm ơn."

"Cô ta cảm ơn cậu vì điều gì?"

Cả phòng chìm vào sự tĩnh lặng chế* chóc.

Giọng tôi vang vọng, chói tai. Hai nắm đ.ấ.m của Thể ủy siết chặt dần. Cuối cùng dường như đã vượt qua giới hạn tâm lý, cậu ta đột ngột buông lỏng tay. Thừa nhận: " Đúng vậy, chính là tôi vu khống cô, thì sao chứ? Ai bảo lớp trưởng ghét cô."

"Đừng tưởng đến được cổ đại, cô có thể sống tốt đến mức nào. Chờ tôi làm ra hỏa dược, cô xong đời rồi!"

Thể ủy nói xong liền đứng dậy định đi. Nhưng bị tôi chặn lại.

Trong nhã gian, vài hộ vệ vóc dáng vạm vỡ bước vào, từng bước tiến lại gần cậu ta.

Thể ủy sợ hãi, lùi lại mấy bước, kinh hoàng nói: "Giang Du... cô, cô muốn làm gì?"

Tôi nở nụ cười vô cảm, "Cậu nói xem, nếu đánh gãy chân cậu, hẳn sẽ không ảnh hưởng đến việc cậu chế tạo hỏa dược đâu nhỉ?"

Cuộc Đại Tàn Sát Của Kẻ Công Lược

Chapter 7