5
Qua thời gian tiếp xúc, tôi nhận ra rằng, mặc dù nhiều việc nhìn như mẹ chồng đứng ra, nhưng thực chất bà chỉ là kiểu người bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh.
Còn ông già thì ngược lại, ít nói nhưng toàn là ý tưởng của ông. Nếu không có ai thay ông đứng ra, thì ông tự phải ra mặt.
Đây cũng là lý do tôi giữ mẹ chồng ở lại mà đuổi bố chồng ra ngoài.
Mì trộn rau, trứng rán với hành lá.
Tôi cắn một miếng trứng rán, lớp vỏ ngoài giòn, bên trong lòng đào, thực sự rất ngon.
Tôi liếc nhìn vào bát của mẹ chồng, không có quả trứng nào cả. Có lẽ bà cảm nhận được ánh mắt của tôi, vội vàng giải thích:
"Mẹ không thích ăn trứng rán, thật đấy!"
Không thích ăn trứng rán mà lại rán ngon thế sao?
Tôi gắp một quả trứng trong bát mình và đặt vào bát của bà, rồi tiếp tục ăn.
"Con không ăn một mình, ăn cùng đi."
Mẹ chồng sững sờ một lúc, rồi cũng bắt đầu ăn.
Tô mì còn chưa ăn xong thì đã nghe tiếng gõ cửa đinh tai nhức óc.
"Mở cửa! Phương Huệ! Mở cửa! Cô nhốt bố tôi ở ngoài là có ý gì hả?"
Tôi lau miệng, cầm lấy điện thoại, bật ghi hình, rồi mở cửa.
Đứng ngoài cửa chính là ông anh chồng rẻ tiền của tôi, phía sau là chị dâu, còn ông già thì khoanh tay đứng phía sau, thấy tôi bước ra còn hừ lạnh một tiếng.
"Em dâu, em làm sao vậy? Sao lại nhốt bố ở ngoài? Như thế là bất hiếu!"
" Đúng đấy, em có biết bọn anh đã phải từ chối bao nhiêu việc để đến đây không? Thật quá đáng!"
Hai người vừa nói vừa định bước vào nhà, nhưng bị tôi chặn lại bằng một tay.
Nhìn cái gia đình này xem, từ thằng con trai chuyên gán ghép tội danh, cô con dâu chỉ biết chăm chăm vào cái nhà, đến ông bố luôn gây chuyện.
Thật đáng tiếc là tôi không phải dạng dâu con yếu đuối, mà có thừa sức mạnh và mưu kế.
"Ừ, đúng rồi, anh chị hiếu thảo lắm. Mỗi tháng lấy tiền hưu của bố mẹ, rồi quẳng bố mẹ cho bọn em hầu hạ, hiếu thảo, hiếu thảo thật đấy!"
Nghe vậy, mặt hai người đỏ bừng, càng muốn vào nhà lẩn trốn, nhưng tôi nhất quyết không cho.
"Đã đến đây thì chúng ta nói rõ ràng luôn. Anh là người có địa vị, chị dâu cũng là giáo viên, không thể chỉ nhận lợi mà để bọn em phải hầu hạ bố mẹ được chứ?"
Chị dâu đeo kính, tóc búi lên, gầy như que củi, thể hiện dáng vẻ nghiêm túc của một giáo viên trước mặt tôi:
"Em dâu, tiền của bố mẹ thích cho ai là chuyện của họ, ai không biết còn tưởng em tham tiền. Hơn nữa, bố mẹ thích sống với các em, nhà có người già là có phúc, đúng không? Mình là một gia đình, đâu cần phải phân chia rạch ròi thế. À đúng rồi, em có biết em trai đâu không, gọi nó ra đây cùng bàn bạc."
Tôi dựa lưng vào khung cửa, thổi nhẹ lên móng tay của mình:
"Anh ấy bị tôi đánh không dám về, nhà này do tôi quyết định."
" Tôi không quan tâm chị nói gì, nhưng tôi nói cho chị biết, nếu bố mẹ sống với chúng tôi, thì tiền hưu trí cũng phải đưa hết cho chúng tôi! Nếu không thích thì chia ra, mỗi nhà nuôi một người hoặc mỗi nhà nuôi hai tháng, tùy anh chị chọn."
Đạo đức chỉ ràng buộc người có đạo đức, nhưng khi bạn không cần mặt mũi và cư xử như kẻ xấu, thì kẻ xấu sẽ quay lại chỉ trích bạn.
Nhưng thật không may, tôi là người không cần mặt mũi.
—-----
6
Nghe đến tiền, anh chồng và chị dâu liền quay lưng định đi, bỏ lại bố mẹ già ở đây. Tôi nhanh tay nắm lấy anh chồng.
Dáng người của anh cả gầy như cây sậy, bị tôi nắm chặt không thể chạy nổi, còn vươn tay cầu cứu chị dâu vừa chạy được mấy bước:
"Cứu anh! Cô ta túm anh rồi!"
Tôi vừa buông tay, anh cả ngã cái "bịch" xuống đất.
" Tôi còn chưa nói xong mà! Anh cả, chị dâu, vội chạy đi đâu?"
Tôi vung vẩy điện thoại trên tay, ngồi xuống trước mặt anh cả:
" Tôi có thời gian mà, mọi chuyện lúc nãy tôi đã ghi hình lại rồi. Hay để tôi đến công ty của anh, hoặc trường của chị dâu, xem mọi người nghĩ sao về cách hành xử của hai người, được không?"
Anh cả và chị dâu nhìn nhau, đôi chân như đổ chì, không thể chạy nữa. Cả hai nghiến răng nhìn tôi. Khoảnh khắc ấy, tôi thấy mình giống hệt một phản diện trong phim truyền hình.
Thật sảng khoái!
"Thật vô liêm sỉ! Cô đang xâm phạm quyền riêng tư của chúng tôi!"
Ồ, vô liêm sỉ ư? Tôi thích điều đó.
"Vậy để tôi che mờ mặt cho. Nếu người khác nhận ra thì không phải lỗi của tôi đâu. Hôm nay chúng ta phải nói rõ ràng, nếu không hai người tự biết hậu quả."
Nhìn vẻ lưỡng lự của anh chị, tôi biết họ vừa tiếc tiền, vừa không muốn chuốc phiền phức.
Làm gì có chuyện vừa muốn được lợi, vừa không muốn dính rắc rối?
Bố chồng tôi hiểu tính con trai, lập tức đưa ra quyết định:
" Tôi sẽ ở nhà thằng cả, còn bà lão ở lại nhà thằng hai. Còn tiền hưu trí, chúng tôi muốn cho ai thì cho người đó!"