Ông biết rằng nếu ở lại nhà tôi, ông sẽ phải chịu khổ, vì tôi đâu dễ dàng chịu đựng ông.
"Ông ơi, thằng cả! Tôi..."
Mẹ chồng lo lắng ở phía sau, nhìn tôi rồi lại rụt tay về, trông giống như một con tin vậy.
"Mẹ à, em trai là con ruột của mẹ, cậu ấy không bao giờ đối xử tệ với mẹ đâu. Lúc nào rảnh, mẹ vẫn có thể qua thăm bọn con mà. Giờ bọn con có việc rồi, xin phép đi trước nhé."
Hai người đến đây một chuyến, chưa giải quyết được gì, cũng không chiếm được lợi lộc, còn phải dẫn về ông già khó tính không dễ phục vụ. Nhìn cảnh ấy, tôi chỉ có thể cười.
"Mẹ, mẹ không vui sao? Hay là mẹ cũng muốn sang nhà anh cả? Nếu vậy, để con đưa mẹ đi?"
Tôi cười nhạt, nhìn mẹ chồng. Bà không phải không có tiền hưu, nhưng con trai cả và con dâu cả thà không lấy tiền cũng không muốn đón bà về sống cùng. Họ đâu coi bà là người trong nhà?
Nói thật, sau vụ này, anh chị chồng và bố chồng chắc chắn biết tôi là người thế nào, vậy mà vẫn thản nhiên bỏ lại mẹ chồng. Đúng là đáng thương.
"Không, không có đâu! Mẹ vui mà, vui lắm."
Bà cụ cúi gập người, trông như mất hết sức lực.
Sau bữa cơm, bà không nói thêm lời nào, lẳng lặng rửa bát, dọn dẹp nhà cửa, làm mọi việc không phàn nàn suốt mấy ngày.
"Chồng à, khi mẹ không ở cùng bố, em thấy mọi thứ khá ổn mà." Tôi vừa sơn móng tay đỏ, vừa gọi điện cho chồng. Ai lại thích mặt mày cau có, suốt ngày đóng vai ác đâu chứ?
Đầu dây bên kia, chồng tôi im lặng, không còn vẻ vui vẻ thường ngày.
"Hồi mẹ mới kết hôn, bà cũng rất tốt. Nhưng dần dần bà thay đổi, chuyện gì cũng nghĩ đến bố và anh cả trước tiên, như thể không nhìn thấy sự tồn tại của anh.
"Lúc ấy anh còn hay tranh giành sự chú ý của mẹ với anh cả. Nhưng lần nào anh cũng thua, bị đánh hoài nên dần khôn ra. Có chuyện gì cũng tự giấu trong lòng, không dám nói thật với mẹ nữa.
"Sau này khi anh có tiền, bố mẹ mới bắt đầu quan tâm đến anh. Anh cứ nghĩ rằng mẹ tự hào về anh, nhớ đến người con trai này. Nhưng rồi bà quay lưng đưa tất cả cho anh cả.
"Có lẽ, trong mắt bà, anh cả luôn là tốt nhất."
7
Tôi không tin rằng mọi bà mẹ đều yêu thương con cái của mình, nhưng tôi không thể tin rằng một người không yêu con ruột của mình lại có thể yêu con cái của người khác.
Tôi cứ nhìn chằm chằm vào mẹ chồng đang dọn dẹp trong nhà, lâu đến mức bà không thể làm ngơ được ánh mắt của tôi nữa, bà dừng lại, ngần ngại khoảng hai phút rồi lên tiếng hỏi tôi:
"Huệ Huệ, con có chuyện gì à? Có phải mẹ làm sai điều gì không?"
Mẹ chồng lo lắng nắm chặt góc áo, tay vẫn ôm cây chổi, đứng im ở đó.
"Thưa mẹ, mẹ ngồi đi."
Tôi mỉm cười nhìn bà ngồi xuống một góc của ghế sofa, trông rất cẩn thận và bất an nhìn tôi.
"Mẹ à, con chỉ thấy mẹ giỏi quá. Ngôi nhà to thế này mà mẹ dọn dẹp sạch sẽ, lại còn nấu ăn, giặt đồ, rửa bát nữa. Mẹ giỏi hơn cả người giúp việc chuyên nghiệp mà con từng thuê nữa!"
Đúng vậy, ngôi biệt thự này trước đây tôi đã thuê người giúp việc, nhưng để tránh cho bố mẹ chồng bám trụ ở đây, tôi đã cho người giúp việc nghỉ phép có lương.
Nghe tôi nói vậy, mẹ chồng thở phào nhẹ nhõm, không còn căng thẳng nữa, thậm chí còn tỏ ra vui mừng.
"Ôi, có gì đâu mà giỏi con, dọn dẹp nhà cửa này còn dễ hơn nhiều so với ngôi nhà trước đây của mẹ. Mà con gọi đồ ăn, thịt cá được giao tận nơi, mẹ chỉ cần nấu thôi, có tốn công gì đâu!
"Con lại không kén ăn, lần nào ăn cũng khen ngon, hai mẹ con mình ăn uống nấu nướng đơn giản, dễ làm dễ dọn! Nói thật, đồ ăn đắt tiền đúng là ngon hơn thật!"
Mỗi lần bà nói một câu, tôi lại khen một câu, khiến bà càng nói càng nhiều, thậm chí còn ngồi lại gần tôi hơn.
"Con cũng thấy sống chung với mẹ thật tuyệt! Mẹ không phải là kiểu mẹ chồng phiền hà, lại còn đảm đang, đúng là phúc của chồng con và cũng là phúc của con."
Nghe nhắc đến chồng tôi, bà cụ buồn rầu cúi xuống, bắt đầu nói đỡ cho con trai mình:
"Huệ Huệ à, thật ra Hồi Chu nó cũng tốt lắm. Hôm đó nó nóng ruột vì chúng ta thôi. Hai vợ chồng sống với nhau có cãi nhau tí cũng là bình thường, nhưng sống với nhau thì con nhường nhịn nó một chút, nó nhường con một chút. Con đừng giận nó nữa, được không?"
Tôi cứ tưởng trong lòng bà chỉ có anh cả, nhưng hoá ra bà vẫn còn nghĩ đến con trai ruột của mình.
"Con hiểu mà, con không giận nữa đâu. Chồng con không về là do công ty giao nhiệm vụ, phải đi công tác. Vài ngày nữa là về thôi. Anh ấy còn nói vì sợ mẹ nhìn thấy vết thương trên mặt anh ấy nên không gọi điện cho mẹ ."
Nghe tôi nói thế, mẹ chồng mới nở nụ cười trở lại: "Thế thì tốt, thế thì tốt."
Không khí đang yên ả, điện thoại của bà đột nhiên reo lên, là bố chồng gọi.
"Chắc là thằng cả nhớ ta rồi. Thực ra bố con và anh cả tính khí nóng nảy vậy thôi, nhưng người ta vẫn tốt."
Mẹ chồng định nói đỡ cho họ, thế nên bật điện thoại lên loa ngoài để nghe, chưa kịp mở lời thì từ phía bên kia đã có tiếng chỉ trích vang lên dữ dội:
"Bà làm cái gì thế hả! Nhà con dâu thứ hai giàu có như vậy, không phải đã nói là bảo chúng nó giúp đỡ thằng cả rồi sao? Bà lú lẫn rồi à? Sống ở đấy rồi quên hết mọi thứ hả?
"Đồ bà già c//hế//t tiệt, càng già càng mất trí nhớ!"
"Ba, ba bình tĩnh, chắc chắn mẹ không quên đâu, là do thằng hai với em dâu không chịu giúp."
Bà cụ cúi đầu, ngón chân khẽ cào vào sàn nhà vì xấu hổ, không có video nên không thể ra hiệu bằng mắt, chỉ biết lí nhí đáp lại bằng mấy câu "ừ ừ" rồi " vâng vâng."
Còn tôi thì không thấy ngượng chút nào, chỉ đứng đó nghe. Tự dưng tôi cảm thấy giống như đang nghe trộm một kế hoạch của phe đối thủ trong phim truyền hình vậy.
—------
8
"Con à, ông ấy không có ý đó, thực ra là..."
Tôi mỉm cười vui vẻ, không hề tỏ ra khó chịu chút nào: "Mẹ, mẹ chuẩn bị đi nhé, hôm nay con đưa mẹ ra ngoài chơi."
Thấy câu chuyện chuyển hướng, mẹ chồng mừng rỡ đồng ý ngay.
Tôi cũng gọi điện cho mẹ ruột và mẹ nuôi. Mẹ chồng không dễ mở lời với tôi, nhưng với người cùng lứa tuổi thì sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Với lại, mẹ và các cô bạn của mẹ rất giỏi chuyện xã giao và biết cách tạo không khí vui vẻ.
Ngồi vào ghế phụ, mẹ chồng vẫn còn hỏi tôi sẽ đưa đi đâu.
Tôi lái thẳng đến sòng mạt chược của mẹ, ngay cửa ra vào là mấy bà cô mặc sườn xám, chính là mẹ tôi và mẹ nuôi: "Con đưa mẹ đi gặp bạn bè đồng trang lứa. Chơi mạt chược vui lắm, mẹ thử xem nhé."
"Ôi trời, mẹ không biết chơi mạt chược đâu! Mẹ không biết." Mẹ chồng nhìn tôi với ánh mắt đầy lo lắng và sợ hãi.