Cuộc Sống Ngọt Ngào Của Mỹ Nhân Yêu Kiều

Chương 196

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~3 phút

Tần Thiệu Diên ngạc nhiên nhướng mày, hỏi: "Cô ấy cố chấp quá khích như thế nào? Có thể nói rõ hơn không?"

Sống làm hàng xóm với nhà họ Dương nhiều năm, anh chỉ coi Dương Lôi như một đứa trẻ, không hiểu rõ tính cách của cô ta.

Do quan tâm đến danh dự của con gái, Cố Thành không muốn nói nhiều, chỉ khuyên anh cần phải chú ý hơn, sau đó chuyển đề tài, không nhắc đến tên Dương Lôi nữa...

——-

Ngày tháng trôi qua, những bộ quần áo mà trước đó hứa làm cho Tôn Phồn Sâm đều đã hoàn thành.

Dương Xuân Mai đưa quần áo cho Đỗ Kiều, bảo cô đem đi giao. Đỗ Kiều chưa từ bỏ, muốn tạo cơ hội cho họ nên không nhận: "Mẹ đi giao đi, tiện thể dạo một vòng quanh biển giải sầu, ở nhà suốt ngày chán chết, có đúng không?"

Nghĩ đến việc gặp mặt không biết nói gì, Dương Xuân Mai kiên quyết không đi: "Ở nhà với hai bảo bối của chúng ta, mỗi ngày mẹ đều rất vui, con mau đi đi, giao nhanh rồi về."

Đỗ Kiều thấy không thể thuyết phục được mẹ, đành phải chấp nhận.

Nhà cha con họ Tôn ở trong khu nhà khách của quân đoàn, trước đây đều là Tần Thiệu Diên giao quần áo, đây là lần đầu tiên Đỗ Kiều đến đây.

Hai hàng nhà tạm bợ, ở giữa có một cái giếng nước, một số khu đất còn được trồng rau cải và cải bắp. Ở thế giới tương lai, không ai nghĩ đây là một nhà khách chính thống.

Cô đi theo số nhà đến phía cuối, dừng lại trước cửa số 106 và gõ cửa, người mở cửa chính là Tôn Phồn Sâm.

"Chú Tôn, cháu chào chú. Cháu đến đây giao quần áo cho chú."

Thấy Đỗ Kiều đứng ngoài cửa, Tôn Phồn Sâm ngạc nhiên, mỉm cười: "Đi xa như vậy, bảo Tôn Chính Đông đến lấy là được rồi, còn làm phiền cháu chạy một chuyến."

"Chú, chú mặc vào thử xem sao. Nếu có cái nào không vừa, cháu lại mang về sửa." Để tránh hiểu lầm, Đỗ Kiều luôn đứng ngoài cửa không vào.

Tôn Phồn Sâm cũng có cùng suy nghĩ, ông ta nhận lấy quần áo, lịch sự nói: "Vậy phiền cháu đợi ở cửa một lát, chú sẽ thử ngay."

"Không sao, chú cứ thử từ từ, không vội."

Khi cửa phòng đóng lại, Đỗ Kiều không nhịn được mà quan sát xung quanh. Khác với các phòng khách khác, cửa phòng 106 được lau chùi rất sạch sẽ, thậm chí cả khung cửa và cửa kính cũng không hề có bụi bẩn. Bên cạnh cửa sổ còn đặt một chậu hoa nhỏ không tên, mỗi bông đều nở rộ rực rỡ, rất đẹp.

Khi Tôn Phồn Sâm thay xong quần áo mở cửa, đúng lúc thấy cô đang chăm chú nhìn chậu hoa, mỉm cười giới thiệu: "Hoa này gọi là hoa sa kê, hay còn được gọi là hoa anh thảo, thời gian nở lâu và dễ chăm sóc, nếu cháu thích thì chú tặng cho cháu."

Đỗ Kiều vội vàng xua tay từ chối, bày tỏ mình không cần.

Cô không giỏi chăm sóc hoa, mẹ cô chỉ thích trồng rau chứ không thích trồng hoa, những bông hoa trong vườn mùa hè đều do Tần Thiệu Diên chăm sóc. Bây giờ Tần Thiệu Diên không ở nhà, cô sợ mình sẽ làm c.h.ế.t chậu hoa này.

Thấy cô thực sự không muốn nhận, Tôn Phồn Sâm không ép buộc nữa.

"Tay nghề của mẹ cháu rất tốt, hai bộ quần áo này rất vừa và chú rất thích, nhờ cháu chuyển lời cảm ơn tới mẹ cháu giúp chú." Nói xong, ông ta đưa cho Đỗ Kiều một bộ dụng cụ vẽ mà mình mua thêm gần đây: "Đây là thứ chú mua thừa, nghe nói mẹ cháu muốn học thiết kế quần áo, cái này chắc chắn sẽ có ích."

Đỗ Kiều nhìn món đồ trong tay ông ta, không khỏi suy nghĩ thêm.

Một người đàn ông tặng quà cho phụ nữ, dù dưới bất cứ lý do nào, cũng không thể nào đơn thuần.

Cuộc Sống Ngọt Ngào Của Mỹ Nhân Yêu Kiều

Chương 196