Qua một khoảng thời gian quan sát, cô cảm thấy chú Tôn có phẩm chất rất tốt, không có thói xấu, là một người đàn ông tài năng và có trách nhiệm. Nếu ông ta muốn theo đuổi Dương Xuân Mai, không phải là không thể.
Vì vậy, Đỗ Kiều vui vẻ nhận lấy bộ dụng cụ vẽ để giúp ông ta một tay, còn về việc hai người có thể đến được với nhau hay không?
Tính đến hiện tại, cơ hội của chú Tôn không mấy lớn...
——-
Hôm nay gió biển hơi lạnh, Đỗ Kiều quấn chặt áo khoác, cầm dụng cụ vẽ về nhà, cô trực tiếp đi vào bếp đặt đồ lên trước mặt Dương Xuân Mai: "Mẹ, đây là quà chú Tôn gửi cho mẹ, chú ấy nói cảm ơn mẹ vì đã may quần áo."
Dương Xuân Mai cầm lấy tạp dề lau nước trên tay, sau đó cầm dụng cụ vẽ lên nhìn, suy tư một lúc, bối rối hỏi: "Sao con lại nhận đồ của người ta thế? Không phải đã nói là giúp họ may quần áo miễn phí sao?"
"Là may miễn phí mà, đây là quà chú Tôn tặng cho mẹ, không liên quan gì đến quần áo cả." Đỗ Kiều cảm thấy mẹ mình là người phụ nữ suy nghĩ chậm chạp đến mức không thể nào chậm hơn, những mánh tán tỉnh của người đàn ông, bà hoàn toàn không hiểu.
Quả nhiên, ngay sau đó bà lại nói: "Có lẽ người ta thấy ngại, muốn dùng những thứ này để gián tiếp trả tiền, con à, không nên nhận."
"..." Thấy không thể giải thích cho mẹ hiểu, Đỗ Kiều bất lực gãi đầu: "Vậy bây giờ làm sao? Hay là mẹ trả lại cho người ta? Dù sao con còn phải nấu cơm, không thể giúp mẹ đi trả."
Dương Xuân Mai lại sờ bộ dụng cụ vẽ, cuối cùng để nó vào tủ quần áo, dự định khi nào đến nhà khách gửi trả lại cho Tôn Phồn Sâm.
Nhưng điều bà không ngờ tới là, ngay khi bà quay lưng vào bếp, bộ dụng cụ vẽ đã bị hai đứa trẻ nhỏ trong nhà chú ý.
Hiện tại chúng sắp tròn một tuổi, đi lại lảo đảo như hai chú chim cánh cụt.
Lo sợ các con đi lại bị ngã, Đỗ Kiều còn làm cho chúng hai cái đệm chống ngã bằng bông, giống như mang theo một cái mai rùa, trông rất ngốc nghếch.
Hàng rào được di chuyển từ trên giường xuống đất để phòng trường hợp người lớn không kịp trông nom, chúng chạy lung tung và ngã.
Còn tủ quần áo ngay cạnh hàng rào...
Vượng Tử vốn đang chơi bóng, thấy bà ngoại đặt đồ vào tủ, cậu bé liền bỏ bóng, lảo đảo men theo hàng rào tới đó, sau đó bắt đầu mở cửa tủ qua hàng rào. Tiểu Nãi Đường nghiêng đầu nhìn một lúc, thấy anh trai vẫn không từ bỏ, vội vàng bò qua giúp đỡ. Hai đứa trẻ cố gắng mở cửa, lại dùng que trống bỏi để chọc, không ngờ thật sự đã mở được cửa tủ.
Vì Dương Xuân Mai vội vàng làm việc, dụng cụ vẽ cất vào không được đặt vững chắc, khi cửa tủ bị mở, dụng cụ rơi xuống đất!
Hai đứa trẻ giật mình, chúng mở to mắt, chớp chớp hàng mi dày, mất một lúc mới dám lại gần dụng cụ vẽ. Vượng Tử rướn cổ, cái đầu tròn trĩnh dựa vào hàng rào, bàn tay mũm mĩm vươn qua hàng rào, quơ quào trong không khí, cố gắng chộp, nhưng không chộp được gì cả.
Cuối cùng là Tiểu Nãi Đường thông minh, biết dùng que trống bói để móc, từ từ, dụng cụ vẽ được di chuyển đến trước mặt. Trên khuôn mặt non nớt của hai đứa nhóc hiện lên một nét mới lạ, giơ tay kéo đồ vào trong hàng rào.
Những màu sắc đa dạng của sơn vẽ như những viên kẹo đẹp mắt, khiến hai đứa trẻ vui mừng không thôi.