"Còn nữa, khi nào rảnh rỗi thì hãy đến thăm nhà ông ngoại, mặc dù mấy người dì của cháu hơi khó chịu, nhưng ông ngoại thực sự rất tốt với cháu."
"Vâng, cháu sẽ đi."
Nghĩ đến gia đình lớn của ông ngoại, Tần Thiệu Diên hơi đau đầu.
—–
Khi thời tiết dần ấm lên, Đỗ Kiều bắt đầu bận rộn, để có thể tìm ra tư liệu tốt nhất tham gia cuộc thi, gần đây cô thậm chí còn ăn rất ít.
Tiền Viện thấy cô vất vả như vậy, còn đặc biệt mang đến hai quả trứng luộc để bổ sung dinh dưỡng. Đỗ Kiều nhận lấy quả trứng, rất cảm động, đồng thời thấy tò mò về kết quả cuộc xem mắt lần trước của Tiền Viện.
Nói đến chuyện này, Tiền Viện tỏ ra cực kỳ tức giận: "Đối tượng xem mắt kia trông có vẻ đàng hoàng, nhưng thực chất chỉ được cái mặt. Khi chúng tớ đi dạo bên bờ biển, có một đứa trẻ suýt bị cuốn vào biển, anh ta thậm chí không dám cứu người, cuối cùng là tớ kéo đứa trẻ trở lại."
"Có lẽ anh ta không biết bơi?"
"Anh ấy biết! Lớn lên gần bờ biển, ai mà không biết bơi chó chứ? Anh ấy nhát gan! Dù sao tớ nhất định sẽ không chọn loại người như vậy làm bạn trai."
Đỗ Kiều gật đầu đồng ý, suy nghĩ không biết mình có nên học bơi không?
Dù sao đây là một hòn đảo, nếu một ngày nào đó gặp phải thảm họa tự nhiên, còn có thể tự cứu mình. Nhưng cô không biết tìm huấn luyện viên bơi ở đâu, chỉ có thể chờ người đàn ông của mình trở về rồi hỏi anh có biết bơi không?
Nghĩ đến việc hai người đã xa cách gần nửa tháng, cô thấy nhớ nhung.
Tiền Viện thấy cô đang mơ màng, nhẹ nhàng chọc vào cánh tay cô, hỏi: "Đang nghĩ gì thế? Có phải đang nhớ đến chồng không?"
Đỗ Kiều bị đ.â.m trúng tim đen, hơi xấu hổ, lập tức phủ nhận: "Tất nhiên là không, tớ đang nghĩ về công việc."
Nói đến công việc, cô không nhịn được mà thở dài...
Biết gần đây cô thấy áp lực lớn, Tiền Viện vội vàng chuyển đề tài: "À, đúng rồi, áo n.g.ự.c mà dì Xuân Mai làm thật sự rất thoải mái, tớ có thể đặt thêm hai cái không? Chị họ của tớ cũng muốn làm một cái áo sơ mi giống vậy , bây giờ dì Xuân Mai có thời gian làm không?"
Do trên đảo không có thợ may giỏi, gần đây Dương Xuân Mai nhận được khá nhiều đơn hàng, và những công việc này không phải miễn phí, mọi người thường mang theo quà cảm ơn đến tận nhà.
Muốn vào trong sân quân đội cần có giấy chứng nhận, người ngoài không thể vào, phần lớn đơn hàng nhận được đều là từ khu nhà gia đình quân nhân.
Nhà Đỗ Kiều không thiếu tiền tiêu, cô không muốn Dương Xuân Mai làm việc quá vất vả nên đã từ chối một số công việc may vá giúp mẹ, nhưng Tiền Viện là bạn thân của cô, vẫn cần phải giữ thể diện.
"Không vấn đề, ngày mai cậu cứ mang vải qua đây."
Hai người trò chuyện thêm một lúc nữa rồi mỗi người đều bận rộn với công việc của mình. Đỗ Kiều ngồi không yên trong văn phòng, quyết định đi dạo quanh xưởng đóng tàu, đồng thời tìm kiếm cảm hứng.
Đi từ con đường bóng mát đến con đường rộng lớn, không khí ẩm ướt mang theo mùi biển và mùi cơm thoang thoảng.
Đỗ Kiều ngẩng đầu lên, mới phát hiện không biết từ khi nào đã đi đến căn tin. Phía sau căn tin có hai người đàn ông đang chặt thịt lợn, hơn trăm cân thịt, là một công việc lớn. Cô tò mò lại gần, nghe thấy hai người này vừa làm việc vừa trò chuyện sôi nổi.
"Thầy Tề, hàng tháng quốc gia gửi tiền cho ông, ông lại ném hết vào người khác, giờ lại chạy đến đây làm khổ, ông nói xem, có phải ông bị ngốc không?"