Người đàn ông được gọi là "Thầy Tề", tay cầm d.a.o bầu, động tác không dừng, đôi mắt trợn to, nói: "Ai ngốc hả? Tiền của tôi, muốn tiêu thế nào thì tiêu!"
Biết ông ta tính tình nóng nảy, người kia chỉ dám lẩm bẩm nhỏ: " Đúng là ngốc, không dành dụm tiền cưới vợ, lại đi nhặt về bảy tám đứa trẻ nhà người ta..."
Đỗ Kiều sáng mắt, cảm thấy đây có thể chính là câu chuyện mà mình đang tìm kiếm. Cô không tiếp tục tiến lên, mà quay người rời đi.
Sau khi hỏi thăm kỹ lưỡng, cô xác định đây chính là tư liệu mà mình muốn tìm!
Ngày hôm sau, cùng một khoảng thời gian, Đỗ Kiều lại đến phía sau căn tin, lần này cô tiến lên, bắt đầu chào hỏi họ.
Một cô gái xinh đẹp tự dưng xuất hiện, vẻ mặt của cả hai người kia đều có vẻ nghi ngờ: "Đồng chí, chỗ làm việc của chúng tôi bẩn, cô đừng tới đây, chúng tôi không chia thịt heo ở đây, cô phải ra căn tin lấy phiếu đã."
Thấy họ hiểu lầm, Đỗ Kiều cười giải thích: " Tôi không tới để lấy thịt lợn, tôi tới tìm thầy Tề."
"Tìm tôi?" Thầy Tề dừng tay, lau mồ hôi trên trán, không nhớ là mình đã từng gặp cô gái trước mặt.
Để đối phương tin tưởng mình hơn, Đỗ Kiều đứng thẳng lưng, cố gắng tạo ấn tượng thân thiết nhưng vẫn chín chắn: "Chào ngài, tôi là Đỗ Kiều, hiện làm việc ở ban tuyên truyền, tôi muốn phỏng vấn ngài."
"Phỏng vấn tôi?"
"Phỏng vấn ông ấy?"
Cả hai người đàn ông đều giật mình.
" Đúng vậy, xin hỏi là lúc nào ngài rảnh rỗi vậy? Chúng ta bắt đầu luôn bây giờ có được không? Ngài cũng có thể vừa làm vừa nói chuyện với tôi." Đỗ Kiều lấy ra bút và sổ ghi đã được chuẩn bị từ trước, thái độ cung kính.
Thầy Tề trợn mắt lên, xua tay: "Cô gái, đừng có tới đây gây rắc rối, tôi có gì đáng để phỏng vấn cơ chứ? Có thời gian rảnh thì cô đi phỏng vấn giám đốc xưởng còn hơn."
Nghe ông ta tự coi thường bản thân như thế, Đỗ Kiều không vui: "Ngài từng là quân nhân trên chiến trường, chỉ điểm này thôi đã rất tuyệt vời, mong ngài cho tôi một cơ hội để phỏng vấn ngài."
Người đàn ông còn lại nói giúp: "Thầy Tề, ông cứ đồng ý đi, nếu không thích thì tôi trả lời thay ông cũng được. Cô gái, không thì cứ hỏi tôi đi, tôi biết rõ hoàn cảnh của ông ta lắm!"
Đỗ Kiều chớp mắt, cách này không phải là không được...
"Biến biến biến! Đừng có đứng đây thêm phiền!" Thầy Tề đuổi người kia qua một bên, thái độ có phần mềm mại hơn: "Bây giờ tôi chỉ là một người lao động, cô có thể phỏng vấn được cái gì? Phỏng vấn xem tôi làm cơm có thơm hay không, có thả thêm muối vào trong không à?"
"Thầy Tề, ngài biết là tôi không tới để tìm hiểu những việc này mà, nếu ngài thực sự không muốn, tôi có thể phỏng vấn vị bếp phó của ngài."
" Đúng đúng đúng, cô cứ phỏng vấn tôi!"
Thấy hai người họ hùa theo nhau, thầy Tề chống nạnh, nổi giận: "Vậy cô nói đi, muốn phỏng vấn cái gì hả? Cô định luyên thuyên cái gì? Công việc của tôi không thể chậm trễ được đâu, cô hỏi luôn bây giờ đi."
Thấy ông ta đồng ý, Đỗ Kiều lộ vẻ mặt ngạc nhiên, vui mừng nói: "Vâng, ngài cứ làm việc của mình, tôi hỏi của tôi, tuyệt đối không làm ảnh hưởng tới công việc của ngài."
Tiếp theo, trong cuộc phỏng vấn, mặc dù thầy Tề không vui, nhưng vẫn trả lời rõ từng câu. Đỗ Kiều tập trung ghi chép, trong lòng cảm động trước câu chuyện của ông ta. Cho đến khi trời chuyển sang màu vàng cam, đến giờ tan tầm, trong lòng cô vẫn còn tràn đầy cảm giác ấm áp kia.
Mặt trời nhuộm màu cả một mảng phía chân trời, dưới gốc cây cổ thụ, Tần Thiệu Diên mặc quân phục màu xám tro, vẻ mặt mệt mỏi đứng đó.