Lôi Cảnh Uyên hiểu rõ rằng sự xuất hiện của An Thư Lạc chắc chắn sẽ khơi gợi vô vàn đồn đoán. Chỉ là anh không ngờ rằng, những kẻ đó lại chẳng thể kiên nhẫn hơn anh nghĩ.
"Quả nhiên, rắc rối trong các gia tộc lớn thật sự không hề nhỏ."
An Thư Lạc cũng thấu hiểu nỗi lo lắng của anh, khẽ thở dài một tiếng.
Cô dễ dàng nhận ra, Vi Ngạc Hân chỉ là một con cờ nhỏ bé, được cử đến đây để thăm dò và tạo cớ gây chuyện mà thôi. Thực tế, cô hoàn toàn có thể thẳng thừng hất cẳng anh ta, nhưng làm vậy chẳng cần thiết. Giải quyết mọi việc một cách lịch thiệp vẫn là thượng sách. May mắn thay, Lôi Cảnh Uyên đã đến kịp lúc, giúp mọi chuyện được xử lý gọn gàng và nhanh chóng.
Lôi Cảnh Uyên xoa nhẹ đầu cô, giọng điệu ấm áp: "Thế không phải quá tốt sao? Có người tự mang việc làm ăn đến tận cửa cho em rồi còn gì."
Với bản lĩnh của An Thư Lạc, sau này cô ấy chắc chắn sẽ 'kiếm chác' được một món hời từ Vi Ngạc Hân... À không, phải nói là đôi bên cùng có lợi mới chính xác!
An Thư Lạc nói không sai chút nào, đường chân tóc của Vi Ngạc Hân thực sự đáng báo động. Anh ta chịu chi tiền để cứu vãn nhan sắc của mình cũng là chuyện hiển nhiên mà. Trẻ như vậy, sao có thể lơ là được chứ? An Thư Lạc liếc xéo Lôi Cảnh Uyên, khẽ hừ một tiếng.
Lôi Cảnh Uyên bật cười thành tiếng, không kìm được mà dịu dàng chạm lên chóp mũi cô.
Hành động thân mật đầy tình tứ này lọt vào mắt những người xung quanh, ngay lập tức khiến không ít kẻ cảm thấy chướng mắt.
"Lôi Cảnh Uyên, không định giới thiệu người sao?"
Một giọng nói trầm khàn, đầy uy nghiêm bất chợt cất lên.
An Thư Lạc nhìn theo hướng tiếng nói, thấy một ông lão tóc bạc đang ngồi trên chiếc ghế thái sư uy nghi đặt chính giữa phòng khách. Gương mặt ông ta không chút biểu cảm, khiến người khác chẳng thể đoán được vui hay giận.
Lúc này, Lôi Cảnh Uyên đã đưa An Thư Lạc vào một phòng khách cực lớn, nơi có không ít người mang nét tương đồng với anh. Chỉ cần liếc mắt một cái là đủ biết đây đều là người trong gia đình.
"Ông nội."
Lôi Cảnh Uyên nắm c.h.ặ.t t.a.y An Thư Lạc, dẫn cô đến trước mặt ông lão rồi nói lớn: "Con xin giới thiệu với mọi người, đây là bạn gái của con, An Thư Lạc."
Bạn gái?!
Tất cả mọi ánh mắt trong phòng đều lập tức đổ dồn về phía Lôi Cảnh Uyên, kể cả An Thư Lạc cũng ngỡ ngàng không kém.
Ban đầu An Thư Lạc có ý định phủ nhận, nhưng rồi cô nhanh chóng dẹp bỏ suy nghĩ đó.
—— Dù sao thì, mối quan hệ yêu đương cũng chẳng phải là ràng buộc chính thức gì to tát, sớm muộn gì cũng có thể chia tay mà thôi.
Hơn nữa, trong mắt người khác, mối quan hệ của họ đã rõ như vậy. Cô có phủ nhận cũng vô ích, chẳng cần phí lời.
"Lạc Lạc, đây là ông nội anh."
Thấy cô không phủ nhận, Lôi Cảnh Uyên thoáng sững sờ, sau đó trong lòng dâng lên một cảm giác vui mừng khôn tả.
"Chào ông cụ Lôi." An Thư Lạc mỉm cười chào hỏi.
Ông lão chăm chú nhìn cô, quan sát một lúc lâu mới trầm giọng "Ừ" một tiếng.
Thái độ lạnh nhạt này khiến nụ cười trên gương mặt Lôi Cảnh Uyên cũng dần tắt.
Nhưng đối với sự thờ ơ của ông lão, An Thư Lạc không hề có ý kiến, cũng không cảm thấy bị tổn thương. Dù sao cô vốn chẳng đặt kỳ vọng gì khi đến đây.
"Anh Lôi."
Lúc này, một giọng nói dịu dàng vang lên, phá vỡ bầu không khí có phần gượng gạo.
An Thư Lạc quay đầu lại, liền thấy một cô gái trẻ trung, xinh đẹp đang ngượng ngùng nhìn về phía... Lôi Cảnh Uyên ở bên cạnh cô.
Cô gái này trạc tuổi cô, có đường nét khuôn mặt thanh tú, trông rất diễm lệ. Cô ta cao khoảng 1m60, mặc một chiếc váy dạ hội đen dài đến đầu gối, trên người đeo trang sức xa xỉ bậc nhất.
Ô, tiểu thư nhà giàu.
Bên cạnh cô ta còn có một người đàn ông cao ráo, khoảng trên 1m80, vẻ ngoài tuấn tú, phong thái cũng không tệ. Quan trọng nhất là, người đàn ông này có vài phần giống với Lôi Cảnh Uyên.
An Thư Lạc không khỏi liếc mắt nhìn Lôi Cảnh Uyên. Chắc hai người là anh em.
Không ngờ anh trai của Lôi Cảnh Uyên cũng đẹp trai như vậy, tuy kém cạnh anh một bậc.
Nhận thấy ý nghĩ trong mắt An Thư Lạc, ánh mắt Lôi Cảnh Uyên lập tức chùng xuống, bàn tay anh siết chặt lấy tay cô, kéo cô sát lại gần hơn. Anh nhớ đến câu mà An Thư Lạc từng lẩm bẩm trước đây: "Nếu không phải vì anh đẹp trai, tôi đã đổi người từ lâu rồi."
Mặc dù Lôi Cảnh Giang không thể so sánh với anh, nhưng ai biết được liệu An Thư Lạc có phải là kiểu người " đứng núi này trông núi nọ" hay không?