Đại Lão ốm yếu và thiên kim giả gây bão toàn cầu

Chương 194

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Sự thân mật giữa Lôi Cảnh Uyên và An Thư Lạc lọt vào mắt tất cả mọi người, khiến biểu cảm của họ thay đổi ngay lập tức.

Không ai ngờ rằng Lôi Cảnh Uyên lại có bạn gái, càng không thể tin rằng người đó lại là An Thư Lạc.

An Thư Lạc dù có nổi tiếng đến đâu thì sao chứ? Cô ta chẳng qua cũng chỉ là một ngôi sao hạng C. Hơn nữa, danh tiếng còn chưa đạt đến đỉnh cao!

Mà ngay cả khi cô có trở thành ngôi sao hàng đầu, thì cũng vẫn chỉ là một diễn viên thôi!

Đối với nhà họ Lôi mà nói, xuất thân của An Thư Lạc chẳng mang lại lợi ích gì cho họ cả. Cùng lắm chỉ có thể mang ra khoe khoang nhan sắc của cô ta mà thôi, còn những thứ khác? Không đáng để nhắc tới.

Thế nên, bọn họ không hiểu nổi, một người xuất sắc như Lôi Cảnh Uyên sao lại để mắt đến An Thư Lạc?!

Ô đúng rồi, nhiều người tinh ý nhận ra, trong sự thân mật giữa hai người, chính Lôi Cảnh Uyên mới là người chủ động hơn!

Điều này càng khiến mọi chuyện trở nên thú vị.

"Cảnh Uyên."

Một giọng nữ trung niên vang lên, đó là mẹ của Lôi Cảnh Uyên - Hà Hạ Viên. Lúc này, sắc mặt bà ta không mấy dễ chịu, thậm chí còn lườm An Thư Lạc một cái, sau đó mới mỉm cười với Lôi Cảnh Uyên: "Mộng Mộng vừa trở về nước, liền đến thăm con. Hai đứa nói chuyện một chút đi."

Khi nhìn về phía Đường Mộng Mộng, bà ta ánh lên vẻ yêu thương và vui mừng. Nhưng khi quay lại nhìn An Thư Lạc, ánh mắt lại tràn ngập sự chán ghét.

Đường Mộng Mộng tươi cười rạng rỡ đi về phía Lôi Cảnh Uyên: "Anh Lôi, đã lâu không gặp!"

Chỉ là, đối mặt với sự nhiệt tình của Đường Mộng Mộng, Lôi Cảnh Uyên lại tỏ ra khách sáo và lạnh nhạt: "Chào mừng cô trở về. Cô có thể đi dạo nhiều hơn, trong nước có rất nhiều điều thú vị."

"Vậy anh có thể cùng em ra ngoài chơi không?" Đường Mộng Mộng ánh mắt sáng rực mong chờ.

"Xin lỗi, tôi rất bận, không có thời gian."

Lôi Cảnh Uyên thẳng thừng từ chối, sau đó quay sang nhìn An Thư Lạc, nở nụ cười dịu dàng: "Chúng ta ra ngoài đi dạo một chút nhé?"

Vừa dứt lời, nụ cười trên gương mặt Đường Mộng Mộng lập tức cứng đờ, sau đó trừng mắt nhìn An Thư Lạc đầy oán hận, ánh mắt sắc lẹm như muốn xé toạc cô ra làm trăm mảnh.

Nhìn vào ánh mắt kia, lại nhìn xung quanh với những phản ứng khác nhau của đám đông, An Thư Lạc liền tựa vào lòng Lôi Cảnh Uyên, tràn đầy vẻ chiếm hữu mà khẽ gật đầu: "Được thôi."

Cảnh tượng này khiến sắc mặt của tất cả mọi người đều biến đổi, ngay cả ánh mắt của ông cụ nhà họ Lôi cũng lóe lên một tia khó đoán.

"Cảnh Uyên!" Hà Hạ Viên tức giận đến mức sắc mặt tối sầm lại, "Cái con hồ ly tinh này thật quá đáng!"

"Nếu mẹ không có chuyện gì khác, thì mẹ cứ nghỉ ngơi đi, lát nữa con sẽ tìm mẹ sau."

Giọng điệu của Lôi Cảnh Uyên dành cho mẹ mình cũng khách sáo lạnh nhạt, hoàn toàn không có lấy một chút thân thiết.

"Ôi, đi lâu quá rồi, chân em hơi đau." An Thư Lạc tựa vào lòng anh, mềm mại làm nũng, nép hẳn vào lòng anh: "Giày cao quá."

Lôi Cảnh Uyên thoáng sững lại, sau đó bật cười, một tay ôm lấy eo cô, tay kia đưa ra sau lưng, dịu dàng bế bổng cô lên: "Vậy chúng ta đi nghỉ ngơi một chút, lát nữa hẳn đi tiếp."

Cú bế công chúa bất ngờ này khiến An Thư Lạc trợn tròn mắt, suýt chút nữa thốt lên vì kinh ngạc.

Trời ạ, màn phối hợp này quá hoàn hảo rồi!

Nhưng phản ứng của cô cũng không tệ, lập tức vòng tay ôm lấy cổ anh, vùi gương mặt nhỏ nhắn vào hõm cổ anh.

Sự thân mật đến mức không thể chen vào này khiến sắc mặt của tất cả mọi người đều biến đổi đồng loạt. Đặc biệt là Đường Mộng Mộng và Hà Hạ Viên, vẻ mặt vô cùng đặc sắc.

Chỉ có Lôi Cảnh Giang – người vẫn luôn im lặng từ đầu đến giờ – là ánh mắt anh khẽ biến động khi nhìn cặp đôi, sâu thẳm trong đáy mắt ẩn chứa một suy tính khó lường.

Lôi Cảnh Uyên nhìn về phía mọi người, điềm nhiên nói: “Xin lỗi, Lạc Lạc không thoải mái, bọn con xin phép ra ngoài trước.”

Không đợi ai kịp phản ứng, Lôi Cảnh Uyên đã ôm An Thư Lạc sải bước ra khỏi phòng, để lại sau lưng một bầu không khí im ắng đến lạ thường, nhuốm màu kỳ quái.

Lôi Cảnh Uyên ôm cô ra ngoài, đương nhiên thu hút không ít ánh mắt tò mò.

Khi nhìn rõ hai người, tất cả mọi người đều hít sâu một hơi kinh ngạc. Trời ạ! Chuyện gì thế này?!

Đây là Lôi Cảnh Uyên sao?!

Lạy chúa, người mà anh ta đang bế là tiểu thư nhà nào thế? Sao quan hệ lại thân mật đến mức đó?!

Giữa những tiếng bàn tán xôn xao, Lôi Cảnh Uyên bế An Thư Lạc vào phòng mình, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.

Nhìn thấy bàn tay anh đưa tới, An Thư Lạc lập tức lùi lại, cảnh giác: “Anh tính làm gì thế?! Đây là nhà anh đấy!”

Đại Lão ốm yếu và thiên kim giả gây bão toàn cầu

Chương 194