Đại Lão ốm yếu và thiên kim giả gây bão toàn cầu

Chương 195

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Đây là nhà họ Lôi, mà vừa rồi đám người trong gia tộc này đã bị Lôi Cảnh Uyên chọc cho tức điên một trận. Nếu bây giờ anh còn dám làm gì quá mức trong chính căn nhà này thì đúng là quá đáng lắm rồi.

Thấy dáng vẻ cảnh giác của An Thư Lạc, Lôi Cảnh Uyên không nhịn được mà bật cười: “Em nghĩ anh định làm gì?”

An Thư Lạc lườm anh một cái, dỗi hờn: “Trời biết anh tính gì!”

Lúc nãy ở sảnh, anh đã siết c.h.ặ.t t.a.y cô đến hai lần, và cô cũng phối hợp theo anh đôi chút.

Sau đó, cô liền bị anh dẫn đến đây. Cô chỉ mới vào nhà để mọi người kịp nhìn thấy mặt, thế mà anh còn chưa giới thiệu cô với ai đã vội vã kéo cô ra ngoài.

Lôi Cảnh Uyên kéo chân cô lại, bắt đầu cởi đôi giày cao gót của cô ra.

An Thư Lạc vội rút chân về, nhưng bị anh giữ chặt: “Đừng nhúc nhích.”

Đôi giày cao gót rơi xuống sàn, bàn tay rộng lớn của anh đặt lên bắp chân cô.

Hơi ấm bất ngờ khiến An Thư Lạc khẽ rụt người lại, lí nhí: “Chân tôi không đau đâu...”

Chẳng phải lúc nãy chỉ là diễn kịch thôi sao?

Bàn tay Lôi Cảnh Uyên không hề dừng lại, vẫn kiên nhẫn nắn bóp bắp chân cô, như thể đang nhào nặn một khối bột mềm mại. Anh thản nhiên đáp: “Anh biết, nhưng xoa bóp một chút cũng chẳng mất mát gì.”

An Thư Lạc không giãy được, đành mặc kệ anh. Động tác của anh rất vừa phải, thực sự rất dễ chịu.

Cô liền ngả người ra sau, thả mình xuống giường.

Phòng của Lôi Cảnh Uyên rất rộng, chiếc giường cũng là loại cỡ King Size. Cả căn phòng mang tông màu lạnh lẽo, đến cả ga giường cũng là màu bạc u ám.

An Thư Lạc mặc váy đỏ rực, nằm lên đó, sự tương phản mạnh mẽ khiến cả căn phòng như bừng lên sức sống đầy khác lạ. Cảm nhận được sự mềm mại và mảnh khảnh dưới tay, ánh mắt Lôi Cảnh Uyên chợt tối lại, tâm trí anh không khỏi d.a.o động.

An Thư Lạc lập tức cảnh giác, cảnh cáo anh: “Anh không được giở trò bậy bạ ở đây đâu đấy!”

Dù căn phòng này là không gian kín, nhưng bên ngoài còn rất nhiều người trong gia tộc đấy!

Hơn nữa, nếu “vận động” xong, cơ thể sẽ có những biểu hiện rõ ràng, và cô không hề muốn bị ai đó nhìn bằng ánh mắt săm soi kỳ quái.

Tất nhiên, thực ra sau màn bế công chúa vừa rồi, ánh mắt mọi người nhìn cô đã chẳng còn bình thường nữa rồi.

Nghĩ đến đây, cô không nhịn được đá nhẹ vào chân anh: “Hôm nay anh bị điên sao?”

Cô chấp nhận lời mời đến dự tiệc, nhưng không có nghĩa là cô đồng ý công khai mối quan hệ bạn gái của hai người trước mặt toàn thể mọi người!

Lôi Cảnh Uyên vẫn tiếp tục động tác, chỉ cười cười nói: “Tấm thiệp mời này là mẹ anh gửi cho em đấy.”

“Hả?”

An Thư Lạc ngạc nhiên: “Bà ấy biết chuyện này từ khi nào?”

Nếu tấm thiệp mời đến từ bố hoặc ông nội của Lôi Cảnh Uyên, cô sẽ không cảm thấy quá bất ngờ, vì dù sao bọn họ đều có thế lực riêng trong giới.

Nhưng Hà Hạ Viên chỉ là một quý bà rảnh rỗi chỉ biết tiêu tiền và hưởng thụ, bình thường chỉ lo mua sắm, làm sao có thể biết được chuyện của bọn họ?

“Trước đây khi đến sở cảnh sát, bạn của bà ấy đã nhìn thấy.” Lôi Cảnh Uyên nhàn nhạt nói: “Bà ấy không nhịn được sự tò mò, liền tự mình gửi thiệp mời đến cho em.”

An Thư Lạc lập tức ngồi bật dậy, trừng mắt nhìn anh: “Vậy nếu không phải do bà ấy, thì chúng ta cũng chẳng cần phải công khai thế này sao?”

Dù chỉ mới tiếp xúc với Hà Hạ Viên một chút, nhưng cô đã nhìn ra, bà ta không hề thích cô.

“Không đúng! Nếu bà ấy không thích em, thì đáng lẽ phải đưa cho em một tấm séc rồi yêu cầu em rời đi chứ?” An Thư Lạc thấy cách làm này không hợp với ‘tiêu chuẩn’ của một quý bà nhà giàu chút nào cả. Đưa tiền để ‘mua đứt’ và đuổi người đi chẳng phải là cách thông thường nhất đối với giới thượng lưu sao?

Lôi Cảnh Uyên không nhịn được, gõ nhẹ lên trán cô: “Em đang nghĩ gì thế? Bà ấy còn chẳng giàu bằng em đâu.”

Hà Hạ Viên là phu nhân nhà họ Lôi, tất nhiên bà ấy giàu có, nhưng phần lớn tài sản của bà ấy là bất động sản và các khoản cổ tức. Nếu không tính tài sản cố định, số tiền mặt mà bà ấy nắm giữ thậm chí còn không bằng số của An Thư Lạc.

Nói trắng ra, bà ấy không thể dùng tiền để đuổi cô được.

Hơn nữa, khi có cách khác để giải quyết, tại sao bà ấy lại phải tốn tiền?

An Thư Lạc trợn mắt lườm anh: “Vậy ra, vị phu nhân quyền quý nhà họ Lôi lại nghèo đến mức đó sao?”

Đại Lão ốm yếu và thiên kim giả gây bão toàn cầu

Chương 195