Nhóm thanh niên tụ tập ngày một đông đúc, không khí cực kỳ náo nhiệt, chỉ chốc lát nữa thôi sẽ chuyển thành một màn hỗn loạn thực sự.
Đúng vào khoảnh khắc đó...
Một chiếc xe hơi đen bóng đột ngột lao tới, phanh gấp đến chói tai ngay trước mặt đám đông.
Ngay sau đó, một người phụ nữ với khí chất đặc biệt bước xuống.
Cô ấy trông chừng hơn hai mươi tuổi, dáng người không quá cao, chỉ tầm 1m6.
Giữa đám đàn ông vạm vỡ xung quanh, cô ấy thực sự trông nhỏ bé đến lạ thường.
Thế nhưng...
Khí thế tỏa ra từ cô ấy lại mạnh mẽ đến mức khó tin!
Cô ấy sải bước về phía trước, gương mặt lạnh như băng, không chút biểu cảm, nhưng ngọn lửa giận dữ âm ỉ bùng lên từ bên trong cơ thể cô ấy khiến bất kỳ ai cũng phải vô thức lùi lại nhường đường.
Những người còn đứng lại đó đều lộ rõ vẻ thấp thỏm bất an.
Cuối cùng, một chàng trai trong nhóm cúi gằm mặt, khẽ gọi: "Chị ạ."
"Chị em cái gì!"
BỐP!
Một cái tát trời giáng đã vung thẳng xuống!
Người phụ nữ vừa tới vung tay đập thẳng vào đầu chàng trai trẻ, suýt chút nữa khiến cậu ta ngã khuỵu.
"Chị đã dặn em bao nhiêu lần rồi hả? Không được chơi mấy cái trò mạo hiểm c.h.ế.t người này!
Em coi lời chị nói là gió thoảng mây bay à?"
Cả hai nói chuyện bằng tiếng Trung, những người xung quanh tuy không hiểu, nhưng ai nấy đều nhận ra cô gái này đến đây không có ý tốt lành gì.
Một số người biết rõ cô ta là ai, nên cảm thấy căng thẳng hơn bao giờ hết.
Bởi họ thừa biết, cô ta đáng sợ hơn gấp bội so với cậu nhóc vừa bị đánh đó!
Cô ấy chính là Hứa Vân Kiều.
Dù trông nhỏ nhắn, gương mặt búng ra sữa, thậm chí tên gọi cũng rất nữ tính, nhưng thực tế lại hoàn toàn đối lập.
Cô ấy cực kỳ mạnh mẽ, là một võ sĩ chuyên nghiệp bộ môn quyền anh, còn thành thạo rất nhiều môn thể thao mạo hiểm khác.
Nếu so với cô ấy, Hứa Vân Hàn chẳng là cái thá gì.
Cậu ta là con trai, nhưng chẳng thể vượt mặt nổi người chị gái này.
Thế nhưng...
Cậu ta lại cực kỳ mê đua xe tốc độ.
Thậm chí, cậu ta còn tự lập ra một hội đua xe trái phép, và lần này cũng nhân lúc chị gái không có nhà mà lén lút chạy đến đây tham gia.
Nhưng nào ngờ...
Hôm nay lại bị Hứa Vân Kiều bắt quả tang ngay tại trận!
Thấy Hứa Vân Hàn bị đánh mà không dám phản kháng, một số kẻ cảm thấy khó chịu trong lòng. Đàn ông gì mà yếu đuối đến vậy chứ?!
Nhưng trước khi bọn họ kịp thốt lời, người bên cạnh đã vội vàng thấp giọng nhắc nhở.
"Cô ấy từng đ.ấ.m bay một gã đàn ông cao hai mét đấy!"
"Cái gì?!"
"Thiệt đó! Dù cô ấy chỉ cao vỏn vẹn 1m6, đứng trước một gã đàn ông hai mét cứ y như một đứa trẻ con.
Thế mà chỉ với một cú đấm, tên đó bay văng ra xa vài mét!”
"Bay văng ra xa ư?!"
" Đúng vậy, là sự thật! Đó không phải cú đ.ấ.m bình thường đâu, mà là một đòn hạ gục ngay lập tức, không cho đối thủ kịp phản ứng!"
"Trời đất ơi..."
Nghe đến đây, tất cả những kẻ định chê bai Hứa Vân Hàn lập tức câm như hến.
Không phải cậu ta yếu đuối, mà là chị gái cậu ta quá mức cường hãn.
Hơn nữa...
Cô ấy từng bị mười mấy gã đàn ông bao vây, nhưng vẫn dễ dàng hạ gục tất cả bọn chúng rồi rời đi an toàn, không chút sứt mẻ.
Chính vì sức mạnh kinh khủng đến vậy, ông cụ nhà họ Hứa đã đích thân chọn cô ấy làm người thừa kế gia tộc.
Trong khi đó...
Hứa Vân Hàn lớn lên trong cái bóng quá lớn của chị gái, luôn muốn chứng tỏ bản thân bằng cách làm những điều khác biệt, nổi loạn.
Cũng chính vì lẽ đó...
Cậu ta mới đ.â.m đầu vào những cuộc đua xe bất hợp pháp. Nhưng trong mắt Hứa Vân Kiều, điều này quả thật quá ngu ngốc, liều lĩnh.
Cậu ta rõ ràng không đủ trình độ, mà vẫn cứ liều mạng lao vào những cuộc đua tử thần.
Cô ấy vừa nghe tin cậu ta đến đây, lập tức tức tốc chạy tới ngay tức khắc.
Nếu cô ấy không đến kịp, có lẽ lần tới cô ấy đến đây chỉ còn cách nhặt xác của cậu ta về thôi!
"Về nhà với chị ngay lập tức!"
"Nếu không, chị sẽ bẻ gãy giò em đó!"
Hứa Vân Kiều trừng mắt dữ tợn, bắt lấy cổ áo em trai, chuẩn bị lôi thẳng cậu ta về nhà ngay lập tức.
Thế nhưng...
"Em không đi!" Hứa Vân Hàn cảm thấy quá mất mặt trước đám bạn, nên cứng đầu từ chối một cách kiên quyết.
"Em không thể bỏ cuộc giữa chừng như vậy được!"
"Hừ!"
Hứa Vân Kiều khẽ nhếch mép cười khẩy.
"Với cái kỹ năng ba lăng nhăng của em, em nghĩ mình giỏi giang đến mức nào?”
"Chị..."
"Câm miệng!"
Cô ấy ngắt lời cậu ta ngay lập tức không chút nể nang.
"Về nhà với chị ngay!"
Cô ấy nắm chặt cổ áo cậu ta, kéo đi mà không thèm để tâm đến việc cậu ta vùng vẫy kháng cự ra sao.
Thế nhưng, đúng lúc đó...
"Này cô chị, đã đến đây rồi, sao có thể rời đi dễ dàng như vậy?"
Một giọng nói lạ hoắc cất lên, đột ngột chặn đứng bước chân của Hứa Vân Kiều.
Cô ấy khựng người lại.
Rồi...
Từ từ quay đầu lại.