Hứa Vân Kiều quét mắt nhìn đám người đối diện, rồi chỉ thẳng vào một vài kẻ, khẽ nhếch mép cười khẩy: "Nếu tôi cứ thế mà rời đi, mấy người có thể làm gì được tôi nào?"
Tên cầm đầu cười nhạt: "Chúng tôi đâu có ý gì đâu, nhưng mà... Hans..."
(Hans là tên tiếng Anh của Hứa Vân Hàn.)
Nghe vậy, Hứa Vân Hàn còn ngây thơ gật đầu lia lịa: "Chị ơi, cứ thế này mà đi thì mất mặt lắm! Em sau này làm sao mà có chỗ đứng trong giới đua xe được nữa chứ?!"
Sắc mặt Hứa Vân Kiều lập tức tối sầm lại!
"Mất mặt cái đầu em!" Cô ấy thực sự chỉ muốn cho cậu ta một trận đòn nhớ đời!
Rõ ràng ai cũng nhìn ra đây là một cái bẫy giăng sẵn, chỉ có cậu ta ngốc nghếch đ.â.m đầu vào mà còn không chịu rút lui ư?!"
Ngay giây phút này, cô ấy thực sự chỉ muốn đá văng cậu ta xuống vực thẳm luôn cho rồi!
Sao trên đời này lại có người ngu xuẩn đến mức này chứ?!
Nhà họ Hứa luôn dành nhiều tâm huyết để đào tạo con cháu, nhưng cũng không thể nào cứu nổi một tên ngốc tự chuốc họa vào thân.
Nếu không phải vì cậu ta là đứa em trai duy nhất của cô ấy, bố mẹ lại qua đời, cậu ta là người thân duy nhất còn lại, thì cô ấy đã mặc kệ từ lâu rồi! Cái gọi là "đàn ông đến c.h.ế.t vẫn là thiếu niên" chẳng qua chỉ là một cách nói mĩ miều cho những kẻ não tàn mà thôi!
Hứa Vân Kiều hít sâu một hơi thật mạnh, cố gắng đè nén cơn giận sôi sục, sau đó lạnh lùng nhìn bọn họ: “Tránh ra, tôi đưa em trai tôi về!"
"Chị..."
"Câm miệng ngay!"
Hứa Vân Kiều trừng mắt: "Chờ về đến nhà, chị sẽ xử lý em sau!"
"Em không về!"
Hứa Vân Hàn hất tay cô ấy ra, lùi về sau vài bước chân: "Em không thể bỏ cuộc giữa chừng như vậy được, sẽ quá mất mặt!"
Sát khí của Hứa Vân Kiều lại trỗi dậy. Vậy còn tình huống hiện tại thì không mất mặt ư?!
Được, em không đi thì chị đi!
Cô ấy hờ hững liếc nhìn cậu ta một cái, rồi dứt khoát quay người rời đi ngay lập tức.
Cô ấy không đời nào dại dột tự đẩy mình vào vòng nguy hiểm vì một thằng em trai ngốc nghếch!
Cứ để cậu ta tự mình nếm trải mùi thất bại đi.
Cô cứ thế bỏ đi dứt khoát đến mức khiến những người xung quanh ngỡ ngàng.
Gì vậy?
Cô ấy cứ thế mà đi sao?
Không lẽ cô không lo cho em trai sao? Chẳng phải người Trung Quốc rất coi trọng tình thân à?
Hứa Vân Hàn là con trai duy nhất của nhà họ Hứa, là người giữ gìn hương hỏa. Thế mà...
Bố mẹ đều đã mất, chỉ còn hai chị em, chẳng lẽ họ không nên nương tựa vào nhau sao?
Vậy mà...
Cô ấy cứ thế bỏ đi?
Không phải chứ?!
Trong suy nghĩ của họ, chị gái phải luôn hy sinh vì em trai, luôn cưng chiều và giúp đỡ vô điều kiện.
Dù em trai có ngốc nghếch đến mức nào, chị gái cũng sẽ bất chấp mà bảo vệ.
Thế nhưng... Hứa Vân Kiều lại dứt khoát rời đi không chút do dự hay lưu luyến!
Những người xung quanh lập tức cảm thấy bối rối.
Chẳng lẽ... hiểu biết của họ về gia đình người Trung Quốc vẫn chưa đủ sâu sắc?
Nhưng chẳng phải họ đã từng chứng kiến rất nhiều trường hợp như vậy rồi sao?
Sao lần này lại khác hẳn?!
Hứa Vân Kiều không bận tâm đến ánh mắt hay suy nghĩ của người khác.
Nếu cô không thể kéo Hứa Vân Hàn đi, vậy thì cứ để cậu ta tự gánh chịu hậu quả.
Rõ ràng đây chính là một cái bẫy đã được giăng sẵn.
Nếu cô thật sự tham gia cuộc đua, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì? Đường núi quanh co, phía dưới lại là vực sâu. Nếu có tai nạn xảy ra, không c.h.ế.t cũng tàn phế.
Hứa Vân Hàn có thể ngốc nghếch đến mức mắc bẫy, nhưng cô thì không!
Hơn nữa...
Một Hứa Vân Hàn ngốc nghếch như vậy, bọn họ chưa chắc đã ra tay với cậu ta.
Vậy mục tiêu thực sự là ai, chẳng phải đã quá hiển nhiên rồi sao?
Cô ấy mà sa vào cái bẫy đó, mới thật sự là ngốc nghếch!
Chỉ cần cô ấy không rơi vào bẫy, thì Hứa Vân Hàn cũng sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Cùng lắm thì...
Chờ đến khi cậu ta bị đánh gãy tay gãy chân, cô sẽ tìm bác sĩ chữa trị cho cậu ta là được.
Nhấn ga một cái, cô lái xe rời khỏi hiện trường tức thì.
Phía sau cô, cả một nhóm người như hóa đá, không tài nào tin vào mắt mình.
Nhưng chưa đi được bao xa, Hứa Vân Kiều bất ngờ đạp phanh gấp!
Sau đó...
Cô mở to mắt, kinh ngạc thốt lên: "Tiểu sư muội?!"