Đèn Pha Lê

Chương 117

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Tổng giám đốc Lưu nói: “Chỉ có cô rảnh nhất. Nhanh đi đi, anh ấy ký xong thì mang về đây cho tôi.”

Lẽ ra ông ta phải tự mình đi, nhưng không hiểu sao Felix lại từ chối. Anh nói cứ gửi hợp đồng đến văn phòng của anh là được, không cần gặp mặt ngay bây giờ, nếu có vấn đề gì khác thì có thể hẹn thời gian khác.

Không còn cách nào khác, Khương Nguyệt Trì đành phải nghe lời làm theo.

Kể từ lần trước, cũng đã gần nửa tháng không gặp anh.

Vì anh đã trở về Mỹ ngay ngày hôm sau, ở đó thời gian còn ngắn hơn dự kiến, năm ngày đã trở về.

Đi lại bằng máy bay riêng, có đường bay riêng, việc đầu tiên khi xuống máy bay là gọi điện cho Khương Nguyệt Trì.

Nhưng cô không nghe, gọi lại thì đã tắt máy.

Tính ra nửa tháng không gặp, thỉnh thoảng cô nghe được tin tức về anh vẫn là từ cô bạn thân và các em khóa dưới từng học lớp anh ở trường.

Những bài đăng về thân phận của anh cứ lần lượt xuất hiện trên diễn đàn trường, tạo không khí thần bí, ngược lại càng khiến người ta tò mò.

Những người bình luận khuyên mọi người nhanh chóng ôm đùi, còn lại thì không nói nhiều.

Khương Nguyệt Trì thở dài, lời khuyên của cô là, đừng ôm, ôm vào sẽ xui xẻo cả đời.

Thậm chí cả chị khóa trên cũng nói, vị giáo sư lai mới đến trông có vẻ tính tình không tốt, luôn lạnh lùng, xa cách, tan học xong thì không nói chuyện với ai. Hơn nữa còn thường xuyên vắng mặt.

Dân gian gọi là: cúp học.

Bãi đậu xe của trường có không ít xe sang, nhưng chiếc Bugatti của anh là nổi bật nhất, phiên bản đặt làm mất năm năm, toàn cầu chỉ có một chiếc, lại đậu trong gara của trường họ.

Khương Nguyệt Trì nghĩ, thế này vẫn là đã thu liễm rồi, bản tính của Felix còn tệ hơn.

Nhưng, vẻ ngoài quá đỗi hoàn hảo của anh đã bù đắp cho điểm đó.

Khương Nguyệt Trì không dám gõ cửa, rón rén đứng ngoài cửa, tính toán làm sao để không cần bước vào mà vẫn có thể giao hợp đồng nguyên vẹn đến tay anh.

Cô nghĩ quá chăm chú, đến nỗi cửa mở lúc nào cũng không hay. Cô như một con mèo bị túm gáy số phận.

Giọng nói trầm thấp hơi từ tính của người đàn ông nhẹ nhàng truyền đến từ trên đỉnh đầu cô: “Không phải nói Trung Quốc rất an toàn sao, sao giữa ban ngày ban mặt lại gặp phải kẻ trộm?”

Cô ngẩng đầu nhìn anh.

Felix không mặc áo khoác ngoài, áo sơ mi trắng, áo gile đen, ống tay áo vén lên, để lộ vòng eo thon gọn săn chắc, cùng với nửa cánh tay dưới rắn rỏi.

Khương Nguyệt Trì cãi lại: “Anh dọa người.”

“Hừ.” Anh cười lạnh một tiếng, một tay nhấc cô vào, lười lãng phí cảm xúc với cô.

Sau đó mạnh tay đóng sầm cửa lại.

Nghe thấy tiếng “ầm” lớn bên tai, cô thậm chí cảm thấy bức tường phía sau đang rung chuyển.

Anh đứng trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô, sắc mặt u ám. Nụ cười vừa rồi đã biến mất.

Thật lòng mà nói, cảm giác áp bức và sợ hãi bao trùm này hoàn toàn là thật.

Felix trong lòng Khương Nguyệt Trì hoàn toàn không liên quan gì đến ba chữ chân-thiện-mỹ.

Cô đâu phải chưa từng thấy anh đánh người.

Nhưng cô là người thức thời, chủ động vòng tay ôm eo anh, chất vải gile cứng cáp, cảm giác rất khác.

“Anh ăn cơm chưa? Gần trường mới mở một quán lẩu cay, em mời anh nha.” Giọng nói nũng nịu, vô cùng giả tạo.

Bàn tay cô nhẹ nhàng vuốt ve sau eo anh, như thể đang kiểm tra xem có khẩu s.ú.n.g lục di động đó không.

Ngoài việc sờ thấy cơ lưng săn chắc và vòng ba nở nang của anh, cô chẳng sờ thấy gì cả. Cô thở phào nhẹ nhõm, có chút luyến tiếc tiếp tục đặt tay lên vòng ba của anh.

Ừm, rất gợi cảm, sờ vào cũng rất thích.

Đàn ông có thân hình đẹp thì nên mặc vest nhiều hơn, đặc biệt là loại vest cao cấp được may đo riêng, chất liệu tốt như vậy.

Vest và áo len cổ lọ màu đen chính là trang phục dâm đãng nhất của đàn ông.

Felix khi mặc vest trong mắt cô đúng là hiện thân của sự dâm đãng.

Không có việc gì mà lại mặc gợi cảm như vậy làm gì, chẳng phải là chờ cô sờ sao.

Đương nhiên, những lời càu nhàu này chỉ dám diễn ra trong suy nghĩ.

Không cần lo lắng đầu sẽ bị b.ắ.n nát, lại còn được lợi đủ đường, ngữ khí cô nói chuyện cũng vui vẻ hơn nhiều: “Em biết anh chưa ăn bao giờ, chưa ăn mới phải đi thử chứ. Món Hoa ở nước ngoài và món Hoa chính tông không giống nhau đâu, anh ăn xong nói không chừng còn có thể đánh thức một nửa dòng m.á.u Trung Quốc trong cơ thể mình nữa.”

“Thật sao.” Felix cười như không cười, đôi mắt sâu thẳm trống rỗng, không hề có chút gợn sóng nào.

Điều này trong mắt Khương Nguyệt Trì lại càng đáng sợ hơn.

Cô cho rằng thà không cười còn hơn.

Cô rất biết điều, thấy anh sắp nổi giận thì chủ động xuống nước: “Anh không muốn ăn thì ăn cái khác cũng được, em vừa lãnh lương, có hơn nghìn tệ.”

Anh giơ tay khóa trái cánh cửa bên cạnh, không để cô lái sang chuyện khác: “Sao không tiếp tục trốn nữa, không phải không muốn gặp tôi sao.”

Chẳng trách gần đây anh luôn nóng nảy như vậy, đến cả giả vờ cũng lười.

Hóa ra là thật sự tức giận rồi.

“Không có, sao có thể chứ, mấy ngày nay em thật sự rất bận.” Cô đưa tay lên nghịch cà vạt của anh.

Tay cô bị anh gạt ra bằng một cái tát.

Đèn Pha Lê

Chương 117