“Ồ?” Nụ cười trên mặt anh rất nhạt, “Nếu tôi nhớ không lầm, lời nói ban đầu của tôi là ‘hợp đồng cứ để người rảnh rỗi nhất mang đến cho tôi là được ’, sao vậy, tiếng Trung của tôi tệ đến thế sao, rảnh rỗi nhất lại nghe thành bận rộn nhất à?”
Khương Nguyệt Trì nghiến răng trong lòng.
Ừm, tốt lắm, tên Tây c.h.ế.t tiệt này quả nhiên vẫn mưu mô như mọi khi.
Mấy trò ngu ngốc giả vờ của cô căn bản không qua mắt được anh.
Cô thậm chí còn nghi ngờ anh có phải biết xem bói không, dù thông minh đến mấy cũng không thể nào tính toán mọi chuyện chuẩn xác đến vậy chứ.
Anh nheo mắt lại, đôi mắt xanh thẳm trở nên nguy hiểm, tay anh dán vào eo cô, bắt đầu dò xét xuống dưới.
“Để tôi đoán thử xem, em nghĩ thường xuyên gặp mặt dễ mất đi sự mới mẻ, thỉnh thoảng mất liên lạc sẽ khiến em trở nên thần bí, đồng thời còn đẩy đối phương vào tình cảnh tự nghi ngờ. ‘Mình đã làm gì sai mà cô ấy không để ý đến mình?’ ” Anh dừng lại một chút, giọng nói trở nên lười biếng, “Hoặc là, em muốn thông qua cách này để đối phương lo được lo mất, tự ti đa nghi ư?”
Cô có một sự ấm ức như bị oan: “Em không có, anh lại nghĩ em như vậy. Anh luôn nghĩ em rất xấu.”
Anh cười thờ ơ, bàn tay không yên phận cuối cùng cũng tìm được nơi để nghỉ ngơi và sưởi ấm, nhưng nó quá chật, chỉ đủ để một ngón tay sưởi ấm, anh kiên nhẫn đợi nó đủ rộng để chứa ngón thứ ba, thứ tư.
“Lừa người khác có lẽ sẽ thành công, Alice.” Anh cúi xuống, ghì mặt cô lại và hôn cô, “Đây là mấy trò vặt vãnh tôi không còn chơi từ năm tám tuổi rồi.”
Ban đầu nụ hôn còn từ tốn.
Đến sau thì rõ ràng nóng nảy hơn nhiều. Từ môi trên đến môi dưới, hai cánh môi ngậm chặt, rồi dùng sức l.i.ế.m mút.
Cô chỉ có thể ngửa đầu đón nhận nụ hôn đầy giận dữ của anh.
Cái gì vậy chứ, đoán trúng ý đồ của cô như vậy, kết quả vẫn tức giận đến mức này.
Cô rất biết điều, chủ động há miệng để lưỡi anh tiến vào.
Như một con rắn linh hoạt, chỉ là con rắn này ướt át và nóng bỏng hơn, ra sức quấn lấy lưỡi cô mà mút.
Cô nghe thấy thỉnh thoảng có tiếng thở hổn hển nặng nề, cùng với tiếng nuốt nước bọt.
Nước bọt có vị ngọt nhạt.
“Lưỡi của anh … mềm mại quá.” Cô cũng không phân biệt được mình là do thiếu oxy mà trợn trắng mắt, hay là vì quá thoải mái.
Felix trong lĩnh vực này dường như có thiên phú dị bẩm.
Cô không chịu nổi nữa, chủ động đưa mình vào miệng anh. Vô thức thè lưỡi trợn trắng mắt.
Ăn em đi, anh ơi, ăn em đi.
Điện thoại của tổng giám đốc Lưu gọi đến, hỏi anh có vấn đề gì với hợp đồng không, nếu có thì có thể nêu ra bất cứ lúc nào.
Felix cúi đầu: “Không có vấn đề gì.”
Lưỡi anh có việc quan trọng hơn phải làm, nên giọng anh nói chuyện có chút khác lạ.
Felix ngước mắt nhìn Khương Nguyệt Trì đang cố cắn chặt môi để nhịn. Hai tay cô bị cà vạt của anh trói lại.
Anh tỏ vẻ bất lực, đưa cánh tay mình ra, cô vồ lấy cắn, sợ rằng sẽ để lộ ra một chút âm thanh nào.
Tổng giám đốc Lưu vẫn nhận ra điều bất thường: “Giáo sư Felix… đang ăn gì đó sao?”
“Ừm.”
Đang ăn sinh viên của ông.
“Vậy sao. Thế thì tôi xin phép không làm phiền nữa, hôm khác có thời gian rồi hẹn.” Khương Nguyệt Trì mơ hồ hình như nghe thấy, khi ông ta cúp điện thoại, lẩm bẩm một câu: “Cái con Khương Nguyệt Trì này, bảo nó gửi hợp đồng, thế mà người cũng mất dạng luôn.”
Cô thầm nghĩ, xong rồi. Với cái tính càu nhàu của tổng giám đốc Lưu, chắc chắn sẽ mắng cô rất lâu.
Không biết đã qua bao lâu, trời bên ngoài cũng bắt đầu tối, Khương Nguyệt Trì ngồi trên đùi Felix, dáng vẻ nghiêm túc thắt cà vạt cho anh: “Em lại học thêm mấy kiểu mới rồi.”
“Thật sao.” Anh đã đánh răng hai mươi phút trong phòng vệ sinh và súc miệng rất lâu mới bước ra. Giờ thì tóc vẫn còn hơi ẩm, đeo lại kính, lại biến thành vị giáo sư lạnh lùng, phong thái sáng ngời, đức độ uyên bác.
“Lại gặp phải đàn ông nào muốn câu kéo à?”
Cô lẩm bẩm phản bác: “Đâu có, em là vì anh mà học đấy chứ.”
“Em nghĩ tôi sẽ tin sao?” Anh khẽ nghiêng đầu, chống tay lên trán, ánh mắt mang theo vài phần thờ ơ, nhìn cô mân mê cà vạt của mình.
Động tác vụng về đến mức khó tả.
Anh khẽ nhíu mày, thật sự không nhịn được, bắt đầu hướng dẫn bằng lời: “Quấn một vòng theo chiều kim đồng hồ, gấp từ phía sau lại,… nới lỏng một chút, chặt quá, đẩy lên trên. Đúng rồi.”
Khương Nguyệt Trì làm theo hướng dẫn của anh mà thực sự hoàn thành một nút thắt Pratt vừa đẹp vừa chỉnh tề.
Cô hài lòng nhìn đi nhìn lại.
Cảm giác lúc này thật sự rất giống những cặp đôi bình thường sau khi “xong việc” mà ân ái.
Có chút… ấm áp kỳ lạ?
Ánh mắt của Felix vốn dĩ đã sâu thẳm lại sắc bén, đẹp là một chuyện, khiến người ta sợ hãi lại là chuyện khác.
Có lẽ vì làm quá nhiều chuyện xấu, nên ánh mắt cũng thay đổi?
Cô chợt nhớ đến quảng cáo hàng xa xỉ phẩm mà cô nhìn thấy ở một trung tâm thương mại vài ngày trước, người mẫu nam cũng là người lai có đôi mắt xanh.
Nhuộm mái tóc vàng, không hợp với anh ta, thậm chí còn khiến khuôn mặt vốn đã mang đậm nét ngoại quốc của anh ta trông càng góc cạnh hơn.
Khương Nguyệt Trì nhìn Felix, cô nghĩ anh nhất định hợp hơn người kia.