Đèn Pha Lê

Chương 319

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Felix mỉm cười không vội vàng, anh mở một lon nước ép cho Khương Nguyệt Trì, rót vào ly của cô, rồi thêm chút rượu vang trắng, cuối cùng vắt vài giọt chanh, pha cho cô một ly rượu trái cây nồng độ nhẹ.

“Anh cũng không chắc lắm, nhưng những bữa tiệc thế này đôi khi sẽ mời vài người nổi tiếng đến để khuấy động không khí. Cho ít tiền là họ có thể làm bất cứ điều gì, kể cả quỳ xuống l.i.ế.m giày cho em.” Anh cười đầy ẩn ý, đặt ly rượu trái cây xuống bên tay cô, nhắc nhở cô chỉ được uống một ly.

“Em có thể gọi cô bạn kia của em đến, biết đâu còn được nhìn thấy idol của cô ta trần truồng nhảy múa gợi cảm thì sao.”

Khương Nguyệt Trì trợn tròn mắt: “Thật sự là…”

Felix rõ ràng rất hài lòng với biểu cảm này của cô.

Quả nhiên nên dẫn cô đến những bữa tiệc như thế này nhiều hơn, lâu dần cô sẽ biết người ngoài đáng khinh đến mức nào.

Chỉ một chút tiền là có thể khiến họ từ bỏ lòng tự trọng, mặc dù lòng tự trọng của họ vốn chẳng đáng giá bao nhiêu.

Chỉ có anh, anh mới là tốt nhất.

Áo khoác của Felix đã cởi ra từ sớm, đắp lên đùi Khương Nguyệt Trì.

Váy của cô hơi ngắn, khi ngồi xuống có thể nhìn thấy đầu gối và bắp chân.

Anh tất nhiên không đến nỗi can thiệp cả việc cô mặc gì, nhưng anh không muốn cô bị những kẻ không biết điều nhìn thấy.

Dù là bắp chân, dù là mắt cá chân. Tất cả đều thuộc về anh.

Lúc này, Felix mặc một bộ áo ghi lê vest và sơ mi tối màu được may đo vừa vặn, vòng tay áo được buộc chặt ở bắp tay, qua những nếp gấp có thể nhìn rõ đường nét cơ bắp. Tay áo xắn lên, để lộ nửa bắp tay săn chắc mạnh mẽ, chiếc đồng hồ đen chia đôi cổ tay như được điêu khắc, những đường gân xanh nổi lên trên mu bàn tay toát lên vẻ quyến rũ c.h.ế.t người.

Khương Nguyệt Trì ngồi bên cạnh anh, bị vóc dáng cao lớn của anh làm nền cho vẻ nhỏ bé.

Có người đến mời rượu và bắt chuyện với anh, anh cười đáp lại, nhưng không uống một ngụm nào, chỉ qua loa làm ra vẻ xã giao rồi bảo đối phương biến đi.

“Mùi trên người anh ta có khó chịu lắm không, Khương Nguyệt Trì?” Sau khi đối phương tái mét mặt mày rời đi, Felix cười hỏi người phụ nữ bên cạnh.

Cô mím môi, bắt đầu nghiêm túc hồi tưởng lại mùi hương vừa rồi, có chút hương trà Darjeeling.

Cô khá thích mùi nước hoa này, rất nhẹ nhàng.

“Cũng được ạ.” Cô uống một ngụm rượu trái cây Felix pha cho mình.

Rõ ràng anh rất tùy tiện, nhưng ly rượu pha ra lại ngon hơn loại vài trăm đô la một ly cô từng uống ở quán bar.

Anh thật sự không có điểm yếu nào ngoài nhân tính và nội tâm.

Nếu anh mà lương thiện thêm chút nữa, e rằng đã có thể thay thế Chúa Jesus bị đóng đinh trên cây thập giá rồi.

Ơ… sao lại thấy có gì đó sai sai nhỉ.

“Thế à, em thấy dễ chịu sao?” Anh lấy khăn ăn bên cạnh, thong thả lau tay.

“Không thơm, cũng không khó chịu.” Cô đưa ra một câu trả lời an toàn, đồng thời không quên nhấn mạnh, “Em không thích đàn ông xịt nước hoa, em thích kiểu như anh hơn.”

Anh đặt khăn ăn sang một bên: “Anh thỉnh thoảng cũng xịt.”

“Ơ…”

Thôi rồi.

Nịnh hót lại trật lất.

Cô chuyển chủ đề: “Anh pha rượu ngon quá, trước đây anh từng học sao?”

Felix dường như không mấy hứng thú với chủ đề này, hộp xì gà đã được lấy ra, nhìn cô một cái rồi lại đặt xuống: “Trong giáo dục gia đình anh, một trong những môn học là khóa học nếm rượu.”

Đến cả nếm rượu cũng phải học.

Cô xót xa nói: “Chắc chắn rất vất vả nhỉ.”

Felix ngẩng đầu, ánh mắt lại lần nữa rơi xuống gương mặt cô.

Cô, một cô bé nghèo từ nhỏ đến cả cơm còn không đủ ăn, lại đi xót xa cho anh, người dùng tiền đô đốt để sưởi ấm.

Anh cười gật đầu: “Phải đó, rất vất vả, mỗi ngày đều phải suy nghĩ làm sao để đối phó với đám ngu ngốc đó.”

“…Lúc đó anh bao nhiêu tuổi?”

Anh nhún vai: “Không nhớ rõ lắm, có lẽ tám tuổi?”

Thì ra tính cách xấu xa của anh hình thành sớm đến vậy.

“Anh đã chê họ ngu rồi thì tại sao còn phải để họ dạy anh?” Cô cảm thấy mình có quá nhiều câu hỏi. Nhưng không nhận ra rằng sở dĩ cô có nhiều câu hỏi như vậy là vì Felix đang chiều chuộng cô.

Anh có hỏi ắt đáp, chứ không còn như trước đây, cô hỏi vài câu là anh sẽ cười bảo cô im miệng.

“Con riêng của lão già đó nhiều như kiến bò dưới đất. Trước mười tuổi anh luôn muốn có được tài sản thừa kế của ông ta, nên có những lời không thể không nghe.”

Felix từ nhỏ đã có ham muốn chiếm hữu tài sản của người khác một cách cực độ, anh nghĩ những tài sản đó đều nên vào túi mình.

Những món đồ chơi rẻ tiền tùy tiện tặng đi mỗi dịp lễ tết đã giúp anh có được không ít thiện cảm. Đám lão già sắp xuống lỗ đó rất dễ bị lừa, anh thậm chí không cần đích thân xuất hiện, chỉ cần dụ dỗ là họ tự nguyện viết tên Felix vào di chúc của mình.

Chỉ là sau này khi anh biết được tổng tài sản của lão già đó, anh ngay lập tức mất hứng thú.

Quá ít, không thể lấp đầy cái dạ dày tham lam của anh, nên từ khi còn rất nhỏ anh đã quyết định tự mình khởi nghiệp.

“Thế còn có khóa học nào khác không?” Khương Nguyệt Trì nhẹ nhàng hỏi anh.

Đèn Pha Lê

Chương 319