Suy nghĩ đã định, sẽ không dễ dàng thay đổi hay d.a.o động, Phùng Mẫn đã quyết tâm, nhưng phụ mẫu nàng sợ nàng còn trẻ người non dạ, hành động theo cảm tính, sau này sẽ hối hận nên không chịu dễ dàng từ chối Phương gia.
Hai vị trưởng bối trong nhà tự nhận mình không có tài cán, không có kiến thức, hoàn toàn khác với những bậc phụ huynh có quyền sinh sát, mọi việc đều chỉ có thể khuyên nhủ, không dám hoàn toàn làm trái ý con cái.
Bất kể là lúc trước khi Phùng Ký tòng quân, buộc phải đi về phương Nam, hay Phùng Mẫn cầm cố vào trong phủ Thứ sử, rồi lại trở về nhà và tái hôn, họ đều cố gắng không trở thành gánh nặng. Chính vì có những phụ mẫu như vậy, mới có những người con hiếu thảo chu đáo, phàm là mọi việc lớn nhỏ đều luôn lo lắng cho cảm xúc của họ, yêu thương, kính trọng lẫn nhau.
Phùng Mẫn lo lắng phụ mẫu sẽ bị họ hàng, hàng xóm nói ra nói vào, nên nói chuyện cũng quanh co một trận, khiến bản thân vô cùng buồn bực, giờ đây nàng đã hạ quyết tâm thuận theo tự nhiên, cũng hiểu rõ phụ mẫu sớm muộn gì cũng sẽ nghĩ thông, những lời lải nhải ở nhà nàng nghe rồi thôi, còn bảo nàng phải lãng phí thêm chút tâm sức để bận lòng thì nàng sẽ không chịu.
Phùng lão tam thì không nói, ông luôn cưng chiều con cái, đối với Phùng Mẫn cũng không ràng buộc gì thêm. Chỉ có Chu Tú Nhi, luôn nghĩ không biết liệu có còn đường để thương lượng không, Lâm đại thẩm dù có mạnh mẽ sốt ruột đến đâu, nhưng với tư cách là bên đi cầu thân, khi thương lượng cuối cùng cũng không thể giữ thái độ cao hơn bên nhà gái, dùng tình cảm để thuyết phục, dùng lý lẽ để cảm hóa, ngươi qua ta lại, thì không có chuyện gì là không thành.
Thế nhưng bà cứ nghĩ như vậy rồi chậm rãi khuyên Phùng Mẫn đổi ý, ai lại cam lòng lãng phí thời gian cơ chứ?
Tháng năm qua đi, thời tiết ngày càng nóng bức, ánh nắng vàng rực buổi trưa chiếu xuống nền đất bùn cũng có thể phản chiếu lại, nước trong sân phơi nắng từ sáng sớm giờ đã rất nóng. Phùng Mẫn lại đun một ấm nước sôi, pha thành nước ấm hơi nóng một chút, cởi quần áo Thái Đại Bảo ra, thân hình nhỏ nhắn như củ sen non, còn chưa được cho vào nước, người đã phấn khích đá chân, cách một bức tường viện, Trần ma ma đã nghe thấy tiếng cười vui vẻ của tiểu thiếu gia.
Thái Đại Bảo rất thích nghịch nước, thời gian tắm rửa mỗi tối là lúc cậu nhóc vui vẻ nhất, từ hai ngày trước, buổi trưa lại có thêm một lần nghịch nước nữa, nên cậu nhóc càng vui hơn, làn da trắng như bông tuyết, sờ vào cảm giác như không có xương, trắng trẻo mũm mĩm như một tiểu Phật Di Lặc.
Ngồi trần truồng trong chậu gỗ, cười tít cả mắt, nhân lúc Phùng Mẫn không chú ý, cậu nhóc vốc nước tạt lên mặt, tự mình rửa mặt.
Phùng Mẫn túm lấy bàn tay đang nghịch ngợm của cậu nhóc, không cho uống nước tắm, tiểu tử kia liền dùng hai tay bám vào thành chậu, nằm úp sấp trong chậu, cái m.ô.n.g trần hướng lên trên, hai cái chân nhỏ nhắn trong nước quẫy loạn xạ.
Phùng Mẫn bị nước b.ắ.n đầy đầu đầy mặt, cảnh cáo gọi cả họ tên cậu nhóc: "Thái Đại Bảo."
Câu này thường có nghĩa là nếu còn nghịch nữa thì sẽ giận đấy, đối với những chuyện khác, Thái Đại Bảo thấy đủ là dừng lại, không dám chọc nữa, mọi người xung quanh đều cưng chiều cậu nhóc, chỉ có Phùng Mẫn là dám đánh.
Nhưng ở trong chậu nước thì cậu nhóc lại đắc chí quên cả trời đất, tắm xong trong ba năm phút là sẽ bị bế ra, cậu nhóc chưa chơi đủ, nên cứ quẫy tới quẫy lui không chịu tắm, cũng là không chịu ra ngoài, nghịch một lúc thì bị vỗ vào m.ô.n.g hai cái.
Hai tiếng "bốp bốp" giòn giã, cậu nhóc nhạy cảm bĩu môi, nước mắt lưng tròng, sắp khóc đến nơi.
Chu Tú Nhi ra phố mua đồ xong, cõng cái giỏ nhỏ vừa vào cửa, chưa kịp nghỉ ngơi lấy hơi, tiếng khóc đã thấu tai, cũng không còn tâm trí mà uống nước, lôi ra một món đồ chơi bằng gỗ vừa mua đặt vào chậu cho đứa bé chơi, rồi cằn nhằn Phùng Mẫn: "Chỉ tốn thêm chút công sức thôi, thì cứ tắm thêm lúc nữa đi, con đánh thằng bé làm gì?”
"Người nhìn xem con đánh vang lách tách, phần lớn là vỗ vào nước, ai đánh thằng bé chứ?” Nàng quay đầu cười nựng cái mũi nhỏ xinh của Thái Đại Bảo: "Lại mách tội phải không?”
Chu Tú Nhi đặt cái giỏ xuống, chạy tới định bế Thái Đại Bảo đang khóc nhè, nhưng tiểu tử ngốc này mỗi lần bị mẫu thân đánh khóc, liền chỉ đòi mẫu thân dỗ, không cho ai chạm vào. Kiểu như oan có đầu nợ có chủ, khiến mọi người xung quanh dở khóc dở cười.
Hôm Chu Tú Nhi ra ngoài, gặp một người quen nghe được một tin tức, nghe xong thì vội vã về nhà, chuyện này làm bà suýt quên mất. Vừa mặc quần áo cho Thái Đại Bảo xong, Trần ma ma cũng tới, mang theo hai nữ đầu bếp, nói là do đại gia sắp xếp. Lại nói Chu Tú Nhi vất vả rồi, nuôi hai đứa con không dễ dàng, thân thể không tốt, nên nghỉ ngơi dưỡng sức. Sau này có chuyện gì cứ nói một tiếng với bên kia là được.
Con người Trần ma ma này, vốn là người ít nói vụng về, thông minh không bộc lộ ra ngoài, ở trong phủ nhìn có vẻ không thân thiết với ai, nhưng cũng không đắc tội với ai. Vì mối quan hệ với Thái Giới, nên không dám lơ là Phùng Mẫn, Thái Đại Bảo lại thân thiết với Phùng gia, càng khiến bà ấy xem trọng phu thê Phùng gia hơn, vài câu nói đã khiến Chu Tú Nhi vui vẻ ra mặt.
Ý của Thái Giới đã rõ ràng, những hạ nhân có chút mắt nhìn đều nên biết cách đối xử với người Phùng gia, chả trách Trần ma ma trước đây luôn quản lý thư phòng của đại gia, cả nhà ở trong Thái gia đều không tồi, đây chính là bản lĩnh.
Tâm trạng u ám của Chu Tú Nhi vốn đã tốt lên rất nhiều, bà nhìn Trần ma ma dẫn Thái Đại Bảo chơi trong sân, rồi nói chuyện với Phùng Mẫn trong đại sảnh: "Con phải suy nghĩ cho kỹ, nếu thực sự không được, chúng ta sẽ từ chối Phương gia, cũng đỡ cho người ta phải lo trước lo sau, làm việc không dứt khoát."
Lời này có chút ý tứ, Phùng Mẫn ngước mắt nhìn lên, Chu Tú Nhi vốn không định giấu giếm. Hóa ra người quen mà bà gặp hôm nay, được người ta nhờ vả đặc biệt đến thăm dò ý tứ của Phùng gia, Lâm đại thẩm rất ưng ý Phùng Mẫn, nhưng Phương gia cũng không phải chỉ có Phùng gia mới được, kể từ khi Phương Thiên Hữu trở về quê nhà năm ngoái, nhiều gia đình biết hắn ta chưa thành thân đã nảy sinh ý định.
Có mấy nhà Lâm đại thẩm cũng rất ưng ý, nhưng vì ý nguyện của Phương Thiên Hữu, bà ta đã đặt Phùng Mẫn ở vị trí lựa chọn tốt nhất, sau khi bị cản trở hết lần này đến lần khác, bà ta không khỏi quan tâm đến những lựa chọn khác.
Có một gia đình nhà gái điều kiện không tồi rất tích cực, nhờ người hỏi thăm hai lần, Lâm đại thẩm cũng không thể chống lại sự chân thành này của đối phương, nên không khỏi tiết lộ tình hình với Phùng gia vài câu, gia đình nhà gái kia cũng là người thẳng tính, vậy mà lại nhờ người quen đến thăm dò thật.
Chu Tú Nhi không ngốc, nếu nói nhà gái sốt ruột ba phần, thì Lâm đại thẩm lại gấp gáp bảy phần, lần nói chuyện trước mơi chỉ được mấy ngày, mà đã quá sốt ruột. Nhưng suy nghĩ kỹ lại, vẫn có thể hiểu được tâm trạng của Lâm đại thẩm, cũng may Phùng Ký có cấp trên giới thiệu nên giờ đã ổn định, không thì bà cũng sẽ sốt ruột. Nhưng với tư cách là bên nhà gái bị thúc giục hết lần này đến lần khác, trong lòng ít nhiều cũng có vài phần không vui.
Tục ngữ có câu, mua bán không thành thì tình nghĩa vẫn còn, cho dù không thể kết thành thông gia, mọi người cứ đường hoàng mà nói rõ mọi chuyện, bà vốn nghĩ không vội vàng trả lời, người ta bên kia đợi không được thì cũng không có gì để nói nữa. Huống chi nhà bọn họ, nha hoàn bà tử bên cạnh cũng đã được phái sang giúp đỡ rồi, quả thực cũng có chút không rõ ràng.
Thực ra Chu Tú Nhi hỏi cũng vô ích, ý của Phùng Mẫn chưa bao giờ thay đổi, Chu Tú Nhi đang đợi nàng nghĩ thông, nhưng chẳng phải nàng cũng đang đợi gia đình buông tha cho đấy sao?
Phương Thiên Hữu có lựa chọn tốt hơn, nàng chỉ có thể chúc phúc, nàng muốn bày tỏ thái độ của mình, không hề miễn cưỡng hay do dự.
Thái độ kiên quyết, không có nửa phần mập mờ, Chu Tú Nhi còn có thể nói gì nữa, đành phải uyển chuyển bày tỏ ý của mình, lại cả lời chúc phúc dành cho Phương Thiên Hữu, hai phu thê đích thân nhờ người đến Phương gia để nói rõ tình hình.