Nghĩ như vậy, lòng nàng thấy thoải mái hơn nhiều, lại đem những suy nghĩ này nói cho phụ mẫu nghe, Phùng Mẫn thở dài một hơi, liếc nhìn phụ mẫu đang ngây người, "Chẳng lẽ con lớn tuổi rồi, hai người liền sốt ruột gả con đi? Không muốn nuôi con nữa?"
"Nói gì thế hả?” Chu Tú Nhi trừng mắt nhìn nàng một cái, chẳng qua Lâm đại thẩm có một câu nói rất đúng, nữ nhi lớn rồi không thể giữ mãi, giữ lâu thì sẽ thành thù hận, bên ngoài cũng có những lời ra tiếng vào, những người sắp xuống mồ như họ thì có gì mà chưa từng trải qua? Nói đi nói lại, chỉ sợ làm lỡ dở cả đời của nữ nhi.
Phùng Mẫn vui vẻ bĩu môi, đùa: "Đại Bảo, ngoại bà ngoại công không muốn nuôi mẫu thân nữa, con có nuôi không? Con có muốn không?"
Thái Đại Bảo dựa vào lòng Phùng Mẫn, miệng dính đầy dầu mỡ, hai tay giơ lên, suýt làm đổ bát, to tiếng: "Muốn!"
Cũng không chịu ăn cơm nữa, đẩy cái bát nhỏ của mình về phía miệng Phùng Mẫn, nũng nịu dâng hiến: "Mẫu thân ăn."
Vẻ mặt đáng yêu đó, cả ba người nhà đều bật cười: "Ôi chao, cục thịt nhỏ của chúng ta sao mà ngoan thế, mau ăn đi, còn chưa đến lượt con nuôi mẫu thân con đâu."
Đêm nay trăng sáng, chiếu rọi khắp đêm tối, sân viện sáng như ban ngày. Phùng Mẫn ôm Thái Đại Bảo, đã gần dỗ cho cậu nhóc ngủ, thì tiếng gõ cửa "cộp cộp" dồn dập vang lên, Thái Đại Bảo giật mình tỉnh giấc, cũng không ngủ nữa, vùng vẫy xuống đất, hai bàn tay vung vẩy đi mở cửa.
Vừa hé ra một khe, nhìn rõ người bên ngoài, Thái Đại Bảo lao tới ôm lấy chân: "Phụ thân!"
Thái Giới bế nhi tử lên, rõ ràng là vừa từ bên ngoài trở về, một thân quần áo dính đầy bụi bặm, có chút gấp gáp: "Mẫn Mẫn."
Giọng nói này xen lẫn sự lo lắng và bối rối, như thể có một vấn đề vô cùng khẩn cấp đè nặng trong lòng, không hỏi thì không yên.
Phùng Mẫn đáp "ừm" một tiếng nhàn nhạt, Thái Giới tiến lại gần: "Hôm nay nhà nàng có khách tới?"
"Trần ma ma" này đúng là thần báo bên tai, Phùng Mẫn thản nhiên gật đầu: "Có tới, còn là một bà mối nổi tiếng nữa." Lâm đại thẩm nói, hẳn là không sai.
Một câu này đ.â.m vào tim ai đó không sai không lệch chút nào, biểu cảm biến đổi nhiều lần, thả nhẹ hô hấp: "Nàng đã đồng ý?"
Phùng Mẫn nghiêng người nhường đường, mời hắn vào trong viện ngồi, dâng trà, nhưng không nói thêm gì nữa, hoàn toàn mặc kệ hắn nội tâm đang xáo động, lo lắng khôn nguôi, nàng thong dong đùa với Thái Đại Bảo.
Thái Giới chưa bao giờ bị nắm thóp như vậy, vừa nghĩ đến việc nàng thật sự đồng ý gả cho người khác, tim hắn đã như bị vò nát.
"Mẫn Mẫn, đừng giày vò ta nữa."
"Nếu ta đồng ý thì sao? Ngươi có định ra tay chỉnh người ta không?"
“..." Đến cả trái tim hắn mà nàng cũng dám đào đi, chỉnh người có là gì, nhưng cuối cùng hắn vẫn không muốn để lộ vẻ hung ác trước mặt nàng, do dự nói: “...Đó là hạ sách."
Phùng Mẫn không ngờ liếc hắn một cái, không thèm để ý nữa, ánh mắt Thái Giới dừng lại trên mặt nàng, không thấy được vẻ vui mừng của người đã đồng ý định hôn, trong lòng nhẹ nhõm đi một chút, thăm dò: "Cho dù nàng không thích ta, cũng đừng dễ dàng gả cho người mình không thích, bề ngoài có tốt đến mấy, trong lòng sẽ trống rỗng, cái cảm giác đó ta biết, mỗi ngày đều là sự chịu đựng. Mẫn Mẫn, ta đã sai một lần, ta không muốn nàng đi vào vết xe đổ, nếu nàng sống không tốt, mà ta lại ở xa như vậy, thì phải làm sao đây?"
Chẳng lẽ cho dù nàng đã thành thân, hắn vẫn định chờ nàng sao? Lòng Phùng Mẫn khẽ rung động, công bằng mà nói, mấy câu khuyên nhủ này của hắn đều rất có lý, gả cho một người không có tình cảm, chẳng phải là cả đời chịu giày vò hay sao? Rõ ràng đã từ chối bên kia rồi, nhưng nàng lại không muốn nói cho hắn biết, mà ngược lại nói: "Ta đã lớn tuổi, lại không phải là hoàng hoa khuê nữ, Phương gia đã là một lựa chọn không tồi trong số những người đến cầu hôn rồi." Bên ngoài có bao nhiêu người có cái nhìn này, ngay cả người thân cũng đã nói.
Vấn đề là, nàng có tự trọng đến mấy, không coi nhẹ bản thân, thì sự khinh bỉ chà đạp của thế tục vẫn không thể tránh được.
Vậy ra nàng không phải vì thích, mà vì những lý do lộn xộn này mới tiếp xúc với Phương Thiên Hữu? Thái Giới một tay nắm lấy tay Phùng Mẫn, lòng bàn tay ấm áp và khô ráo, truyền sự ấm áp qua những lời nói của hắn: "Nàng rất tốt, đừng nghe họ nói bậy. Lần sau ai còn xen vào việc không phải của mình, nàng cứ nói cho ta biết, ta sẽ đi xử lý bọn họ để trút giận cho nàng, có được không?"
"Người nói nhiều lắm, ngươi có xử lý xuể không?"
Hơn nữa, cách này chỉ là chữa ngọn chứ không phải chữa gốc, làm sao có thể bịt miệng thiên hạ được, Phùng Mẫn chỉ coi như Thái Giới đang dỗ dành nàng vui, lại nghe hắn nói: "Tư lịch của ca ca nàng trong quân rất tốt, đợi thêm hai năm nữa ở kinh thành rèn luyện, mọi mặt đều thông suốt, có ta ở đây, thăng tiến nữa không phải là chuyện khó, nàng cứ đến kinh thành sống đi. Cả nhà ở bên nhau, cũng gần Đại Bảo, có thể thường xuyên gặp mặt, chẳng phải rất tốt sao?"
Dưới ánh trăng sáng rực, khuôn mặt Phùng Mẫn như một viên ngọc trai no đủ, tỏa ra ánh sáng dịu dàng, ánh mắt trong veo chăm chú nhìn hắn, Thái Giới tiếp tục: "Đương nhiên, ta cũng có lòng riêng của mình, nàng không dễ dàng tin ta, vậy ta sẽ đợi nàng, năm năm mười năm, khi nào nàng bằng lòng, chỉ cần quay đầu lại, ta sẽ ở tại đây."
Lời tình tự dịu dàng như tiếng thì thầm, ai mà không động lòng cơ chứ, nhưng nàng vẫn cân nhắc những điều thực tế hơn, cánh cửa lòng đã đóng chặt, nay hơi nới lỏng, đã là một sự thành thật hiếm có: "Chuyện mà trong phủ vẫn luôn muốn giấu ta, thực ra ta đã sớm biết rồi, thoát được một lần đã là may mắn tột cùng, sao ta lại dám đi vào vết xe đổ nữa? Ta đâu có chín cái mạng, hy vọng ngươi có thể hiểu cho ta."
Hóa ra chuyện đó không chỉ mình hắn như nghẹn ở cổ họng, cho đến nay vẫn canh cánh trong lòng. Thái Giới chỉ muốn an ủi Phùng Mẫn, nói ra suy nghĩ chân thật nhất của mình cho nàng nghe: "Phụ thân ta lúc đó đã nói với ta, sự tàn khốc của cuộc đấu tranh giữa thê thiếp không kém gì cuộc chiến đao kiếm thực sự trên chiến trường, từ khi bắt đầu thích nàng, ta chỉ muốn sống với một mình nàng. Người khác thê thiếp thành đàn ta chẳng thấy có gì hay cả, chỉ thấy phiền phức, đời người ngắn ngủi như vậy, có nhiều nữ nhân không thích bên cạnh thì có ý nghĩa gì chứ?”
Có thời gian còn không bằng luyện võ, đọc sách, hay ở bên nhi tử.
Chỉ là lúc đó, bất kể là gia đình hay sự phát triển của mọi việc, đều không cho phép hắn quay đầu, cũng không cho phép hắn đổi một con đường khác, Vân Dương lại bị vây khốn, trong lúc âm kém dương sai, hắn lại đánh mất nàng, sai lầm như vậy phạm một lần là đủ rồi: "Chúng ta xa cách lâu như thế, bên cạnh ta chưa từng có một nữ nhân nào khác, ngoài nàng ra, ta cũng không có dư thừa tình cảm để chia sẻ cho người khác, ta cam đoan, chuyện như vậy sẽ không bao giờ để nàng gặp phải nữa, có được không?"
Mẫn Mẫn sợ thê thiếp tranh đấu không ngừng, hắn cũng chưa từng nghĩ đến việc nạp thiếp, trước đó, suốt bảy tám năm đối diện với một người không thích mà hắn còn chưa từng nghĩ đến việc nạp thiếp, thì không có lý do gì khi có được người mình yêu rồi, lại tự rước phiền phức vào thân.
"Ngươi không định nạp thiếp?” Nếu hắn không nạp thiếp, thì sự phản kháng của nàng đối với gia đình hào môn quý tộc ít nhất sẽ giảm đi một nửa.
"Không nạp, nàng ở trong phủ lâu như vậy, chẳng lẽ không biết chuyện trước đây của ta sao?"
Thái Đại Bảo lúc này đã ngủ say, sợ cậu nhóc bị lạnh, Phùng Mẫn bế cậu nhóc vào phòng mình. Đắp chăn xong quay lại, Thái Giới cũng đi vào, hắn không nói gì thừa thãi, chỉ khẽ nhìn sâu vào mắt nàng nói: "Lời nói suông không có bằng chứng, ta có cả đời để chứng minh cho nàng thấy."