Điển Thiếp

Chương 99: Ta có cả đời để chứng minh cho nàng thấy (1)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Lâm đại thẩm dẫn người tới làm mối, trong mắt bà ta, chuyện này vốn dĩ đã nên xong xuôi từ mấy tháng trước, vì nhi tử bận việc công vụ ở kinh đô nên cứ trì hoãn mãi, bà ta sợ thêm nhiều chuyện, lòng của bà ta thì vẫn như trước, vẫn không thay đổi chút nào.

Bà ta đã gặp qua Phùng Ký, hai ông bà Phùng gia cũng là những nông dân chất phác thật thà, còn Phùng Mẫn thì cũng là một cô nương siêng năng hiền dịu, cả nhà này bà ta đều thấy rất vừa ý, cộng thêm nhi tử có lòng, thì không có chuyện nào tốt hơn thế này nữa.

Phùng Mẫn trước đây đã có một đứa con, tuổi cũng đã lớn, đặt vào nhà ai cũng sẽ sốt ruột, vì vậy không cần vòng vo, nói một lèo là xong thì mới tốt. Hăm hở tới, vừa vào cửa đã tươi cười chào Chu Tú Nhi muội tử, nói rõ mục đích của mình.

Chu Tú Nhi vội mời hai người vào nhà, dâng trà bánh, câu chuyện bên trong thì không tiện nói với một bà mối không quen, đang lúc trò chuyện, Trần ma ma mang quần áo thay tắm rửa của Thái Đại Bảo tới, mặc cho đứa bé xong thì nghe trong nhà nói chuyện rôm rả, nên đi tới trước cửa.

Chu Tú Nhi vội mời Trần ma ma vào ngồi, khẽ kéo tay áo Lâm đại thẩm, hai người một trước một sau ra hiên nhà sau ngồi, Chu Tú Nhi không muốn giấu giếm, đi thẳng vào vấn đề: "Không giấu gì đại tỷ, đứa bé ở đằng trước, chính là con của Mẫn nhi bọn ta."

Lâm đại thẩm lắp bắp kinh hãi, không phải nói là đứa bé sinh cho nhà giàu sớm đã đoạn tuyệt lui tới rồi sao? Nhi tử còn nói với bà ta, cả nhà đó đều đã dọn vào kinh đô, sau này sẽ không còn giao thiệp gì nữa, bây giờ là ý gì đây?

Chu Tú Nhi đã mở lời thì không giấu giếm nữa, phụ thân của đứa bé đang ở bên ngoài thành cùng sứ đoàn, tự nhiên cũng nói, nhưng không đề cập đến việc một đám người hầu dẫn theo đứa bé sống ở ngay nhà bên cạnh bà. Gia đình họ hoàn toàn không có ý định trèo cao, nhưng người ta đã dọn đến nhà bên cạnh, lại để cho đứa bé được tiếp xúc thỏa thích, chẳng lẽ có thể đuổi đứa bé đi, không cho người ta ở hay sao?

Chu Tú Nhi cũng cảm thấy khó xử, bà vừa muốn bản thân được nuôi đứa bé, vừa muốn khuê nữ lấy chồng gần nhà, nhưng trên đời không có chuyện vẹn cả đôi đường, chút tư tâm này cũng không cần giấu người ta, bèn thương lượng: "Đứa bé chắc chắn sẽ được đưa đi, bọn ta cũng không nghĩ gì khác, chỉ mong khi ở đây thì đừng để thằng bé thiệt thòi. Thiên Hữu là người tốt, cả nhà bọn ta đều thấy hắn rất được, ta sớm đã chấm hắn rồi, ta nghĩ, sau khi đưa đứa bé đi, chúng ta hãy thong thả do chuyện của hai đứa."

Lâm đại thẩm nghe những lời này của Chu Tú Nhi, hiểu thì hiểu, nhưng cũng có suy nghĩ riêng, thở dài: "Ta nghe muội tử nói, gia đình phụ thân của đứa bé rất tốt, chắc sẽ không để thằng bé thiệt thòi, ăn no mặc ấm thì còn lo gì nữa? Nói một câu không sợ muội giận, những gia đình như chúng ta, dốc hết sức mình có được chỉ sợ còn không bằng một góc móng tay của người ta. Mẫn Nhi thân thể khỏe mạnh, muốn có con, sau khi cưới muốn có bao nhiêu mà chẳng được, chờ có đứa tiếp theo, thì cũng sẽ không nghĩ đến đứa này nữa, muội thấy có phải hay không?"

Sao có thể giống nhau được? Đứa bé đâu phải là một món đồ? Chu Tú Nhi không ngờ Lâm đại thẩm lại có suy nghĩ như vậy, muốn phản bác một câu nhưng lại không muốn đắc tội với bà ta, nhất thời im lặng không nói gì.

Lâm đại thẩm thành khẩn nói: "Muội tử, không phải bọn ta không hiểu cho muội, nhà ai mà không thương con? Ta cũng thương, muội không biết phụ thân của Hựu Nhi đã sớm mất, ta là một quả phụ không biết đã chịu bao khổ sở, nuốt bao chua cay mới nuôi được một đứa tiểu tử, chỉ mong thằng bé sớm thành thân sinh con, kéo dài hương khói, để khi ta xuống dưới, có thể có lời giải thích với phụ thân của thằng bé. Nữ nhi lớn rồi không thể giữ được, sớm muộn gì cũng phải về xuất giá, hai nhà chúng ta cũng không xa, sau này Mẫn Nhi muốn về mẫu gia thì ta tuyệt đối không nói nửa lời."

Kết thân chẳng phải là như thế sao? Ngươi thông cảm cho ta, ta thông cảm cho ngươi, nói đến nước này, nếu cứ từ chối mãi thì lại có vẻ không thành tâm, Chu Tú Nhi thở dài: "Bà mối đều đã đến tận nhà, những chuyện khác cũng dễ bàn bạc, tóm lại là phải chọn một ngày lành tháng tốt."

“Ta đã nhờ lão tiên sinh ở thôn bọn ta xem qua rồi, sóc vọng tháng sau là ngày tốt nhất, một vị đại phú hào ở bên ta cũng chọn ngày này để gả nữ nhi, có một khởi đầu tốt đẹp, thì sau này hôn nhân sẽ viên mãn."

*sóc vọng: ngày sóc là ngày đầu tháng, ngày vọng là ngày giữa tháng.

Hôm nay đã là giữa tháng, cách sóc vọng tháng sau chỉ có hơn ba mươi ngày, quả thực là quá gấp gáp.

Lâm đại thẩm quyết tâm bàn xong chuyện lớn này hôm nay, Chu Tú Nhi gả nữ nhi, ngược lại đã bị dẫn dắt theo. May mà bà vẫn nhớ hỏi ý kiến khuê nữ, cuối cùng cũng không đồng ý ngay, phải đợi cả nhà bàn bạc xong mới trả lời. Lâm đại thẩm đành chịu, bà mối đến một chuyến công cốc, may mà cũng xin được bát tự của Phùng Mẫn định đi xem, sau khi ăn cơm trưa xong, tiễn khách đi, cuối cùng cũng không còn người ngoài.

Thực ra Phùng Mẫn đã nghe thấy những lời Lâm đại thẩm nói với mẫu thân, phải nói là trước đây nàng thấy Phương Thiên Hữu là một người tốt, đáng để nương tựa cả đời, nhưng sự sốt sắng, gấp gáp của Lâm đại thẩm lại khiến nàng có chút lùi bước.

Không thể không nói, Lâm đại thẩm rất có bản lĩnh, một mình nuôi được nhi tử có bản lĩnh, lại còn gây dựng được một gia sản không tồi, một bà mẫu như vậy nên tìm một nhi tử hiếu thảo hiền dịu như nước, chắc chắn sẽ sống hòa thuận vui vẻ, còn nếu gặp phải một người quá có chủ kiến, có suy nghĩ riêng thì chẳng phải là gai góc đối đầu với nhau sao?

Nghe Lâm đại thẩm muốn định ngày cưới vào mười lăm, mười sáu tháng sau, tâm trạng Phùng Mẫn càng thêm chán ngán. Khi ở trong phủ Thứ sử, người đang dưới mái hiên nhà người khác, nhận tiền của người ta mà chịu ấm ức thì còn có thể hiểu được, trở về nhà mình rồi mà vẫn không thể tự do làm chủ được hay sao? Phùng Mẫn càng nghĩ càng thấy vô vị, trong lúc Chu Tú Nhi lải nhải không ngừng, nàng đột nhiên nói: "Mẫu thân."

Phùng Mẫn ngẩng đầu, múc một muỗng bột ngô cho Thái Đại Bảo ăn, thản nhiên nhưng không thể nghi ngờ nói: "Từ chối đi, đừng làm lỡ dở người ta."

"Hả?” Chu Tú Nhi nhất thời ngây người, bà còn đang định bàn bạc cho tử tế, sao lại đến mức từ chối rồi.

Phùng Mẫn hiện tại vốn không có ý định lấy chồng, vì không muốn làm tổn thương tấm lòng yêu nữ nhi của phụ mẫu, mà Phương Thiên Hữu quả thật không tồi, nên tự nhủ với bản thân đừng nghĩ nhiều, cứ để thuận theo tự nhiên, nhưng chuyến viếng thăm hôm nay của Lâm đại thẩm đã phá tan mọi ảo tưởng tốt đẹp.

Lâm đại thẩm sốt ruột tìm vợ cho nhi tử, sốt ruột có tôn tử đều không có gì sai, vấn đề là Phùng Mẫn không sốt ruột, nếu cuộc hôn nhân này thành, bất kể có thuận theo bà mẫu hay không, người khó chịu vẫn là tức phụ kém hơn một bậc, hà cớ gì lúc đó lại hối hận?

Phương Thiên Hữu dù có tốt đến mấy, Phùng Mẫn cũng không muốn vì nắm bắt cái chỗ dựa mờ mịt này mà làm khổ bản thân, cứ như vậy đi, đường lớn trời cao, mỗi người đi một hướng, ai nấy đều nên làm việc của mình.

Điển Thiếp

Chương 99: Ta có cả đời để chứng minh cho nàng thấy (1)