Đại Hán từ xưa đã có lịch sử kết giao với các phiên bang, trừ mấy bộ tộc du mục thất tín, các nước từ phía Nam như Nam Triều, phía Đông là Triều Tiên, phía Tây là Nhu Nhiên, đến phía Bắc là Mông Cổ đều có lui tới mật thiết.
Lần này sứ thần đã bàn định việc thông thương với Mông Cổ và hỗ trợ lẫn nhau, còn cho phép hai bên được phép xây dựng công quán trong lãnh thổ của đối phương, việc này trực tiếp đến tai thiên tử, tương đương với việc lập một phân bộ của Quang Lộc Tự gần lãnh thổ Đại Hán ở Mông Cổ, sau khi thỏa thuận, Mông Cổ chọn thành Vân Dương, còn Đại Hán cũng phái người sang.
Phùng Mẫn không biết Thái Giới đã đích thân dẫn người đi, đã mấy ngày không thấy hắn về, bên cạnh yên ắng lạ thường, người như đã vơi đi nhiều. Chẳng lẽ tất cả đã rời đi rồi?
Nghĩ đến hôm đó, cuối cùng nàng cũng không giải thích Phương Thiên Hựu đến làm gì, hình bóng hắn khuất dần trong đêm khiến nàng không khỏi bận lòng.
Nàng đang thu hoạch hoa cúc trong sân, thỉnh thoảng lại ngó ra ngoài cổng, bình thường vào giờ này, những người từ ngoài thành trở về đã gần đến nhà, nhất định hắn sẽ ghé qua thăm Thái Đại Bảo, trò chuyện với nàng về những điều tai nghe mắt thấy trong ngày. Sự thiếu vắng đột ngột này khiến nàng không quen chút nào, thật ra, nàng cũng không ghét hắn đến thế.
Hắn cứ luôn miệng nói nàng ghét hắn, đâu biết rằng, nếu nàng ghét một người, nàng tuyệt đối không muốn dính dáng chút nào đến đối phương, cho dù bị quấn lấy, nàng cũng sẽ tìm cách biến mất khỏi cuộc sống của đối phương.
Ngay cả với Liễu Yên đã tính kế nàng, nàng cũng nghĩ chỉ là một vị khách qua đường trong đời mình, sau cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, quãng đời còn lại mênh m.ô.n.g mờ mịt, chưa chắc đã có cơ hội gặp lại, cần gì phải lãng phí cảm tình, sống tốt cuộc sống của mình mới là điều đúng đắn.
Một người đã từng làm tổn thương nàng, nàng còn có thể nhìn nhận thấu đáo và buông bỏ nhẹ nhàng, vậy mà với người tốt với nàng nhất ở Thái gia, nàng lại vô cùng khắc nghiệt và chỉ trích.
Nói cho cùng, những người khác chưa bao giờ đi sâu vào trái tim nàng, nàng không có bất kỳ kỳ vọng nào vào họ, nên cũng không nói đến chuyện thất vọng, chỉ có hắn, nàng đã từng thích dựa dẫm, cũng đã từng xao động trước sự dịu dàng và tình cảm sâu sắc của hắn, cho nên khi mọi chuyện trở nên không thể cứu vãn, ngoài việc tự kiểm điểm bản thân, người có thể trách cứ cũng chỉ có một mình hắn.
Nói một cách nghiêm túc, thực ra ai cũng có nỗi bất đắc dĩ riêng mình, nếu đổi vị trí cho nhau, nàng không chắc mình sẽ làm tốt hơn hắn, nhưng thân ở trong cuộc, nàng xử lý mọi việc vẫn quá nặng tình cảm.
Nàng xưa nay không phải là người đòi hỏi cao với người khác, đa số thời gian, nàng luôn dịu dàng, kiên nhẫn và hiểu chuyện, ngay cả Nhị Nữu cũng không hiểu vì sao nàng lại lạnh nhạt với một người đối xử tốt với nàng như vậy, còn khuyên nàng nên cẩn thận, kẻo người ta theo đuổi mãi rồi cũng bỏ đi.
Ban đầu, nàng nghĩ nếu hắn đi thì đi, nàng sẽ được yên tĩnh, sau đó lại mơ hồ cảm thấy hắn sẽ không đi đâu, chẳng biết lấy đâu ra sự chắc chắn này.
Giờ thì hay rồi, biết đâu hắn thật sự đã bỏ đi, Phùng Mẫn thu lại ánh mắt đã không biết bao nhiêu lần nhìn ra ngoài cổng, tóm lấy Thái Đại Bảo đang đuổi theo con mèo.
Từ khi Thái Đại Bảo biết đi, thằng bé luôn muốn tự mình chạy nhảy, đuổi gà đuổi chó, Chu Tú Nhi lo lắng chân ngắn của thằng bé xương chưa phát triển hết, nhỡ bị thương thì không hay, không cho thằng bé chạy nhiều.
Thẳng đến gần đây, thấy thằng bé rất lanh lợi, cuối cùng cũng không cấm đoán nữa, thế là con mèo trong nhà liền khổ sở, thấy thằng bé là nhảy lên xà nhà, để lại Thái Đại Bảo ngước cái đầu nhỏ lên ngơ ngác nhìn, mách Phùng Mẫn là mèo không thèm để ý mình, “Miêu, Miêu.”
Phùng Mẫn nắm lấy bàn tay mũm mĩm của Thái Đại Bảo, hôn một cái, “Miêu Miêu thích con, nhưng con cứ nhổ lông nó, nên nó không thích con nữa, lần sau đừng nhổ nữa, nó sẽ chơi với con.”
Mặt trời lặn về phía Tây, hơi nóng từ mặt đất bốc lên, còn nóng hơn cả buổi trưa.
Phùng gia là nhà đất đã mấy chục năm, mùa đông ấm, mùa hè mát, rất thoải mái, ngôi nhà gạch xanh mới xây bên cạnh còn không mát mẻ bằng nhà nàng.
Mỗi ngày, Chu Tú Nhi nấu một nồi chè đậu xanh hoặc nước ô mai, ngâm trong giếng, tối ăn để giải nhiệt, thỉnh thoảng, bà gọi Phùng Mẫn mang một ít sang nhà bên cạnh, dù chủ tử không cần, nhưng Trần ma ma cùng những người khác rất thích.
Trước đấy Phùng Mẫn không đi, nên Chu Tú Nhi đành tự mình mang sang, vì Đại Bảo biếng ăn, buổi tối ăn ít, gần đây lại không chịu b.ú sữa của nhũ mẫu, sợ thằng bé ban đêm đói bụng, Chu Tú Nhi dọn cái nồi nhỏ, đổ dầu, định rán mấy cái bánh khoai tây mềm mềm, nhưng lại không có thời gian.
Thế là Phùng Mẫn cầm một hũ chè đậu xanh, còn nhũ mẫu bế Thái Đại Bảo, sang nhà bên chơi.
Người mở cửa là một tiểu nha đầu, Trần ma ma bị cảm nắng, sợ lây bệnh, nên chỉ ở trong nhà nghỉ ngơi, mấy nha đầu bà tử đang ngồi hóng mát trong sân, thấy Phùng Mẫn đến, vội vàng đứng dậy chào hỏi.
Phùng Mẫn đã quen với thái độ cung kính của những người ở đây, đã khuyên nhưng không được, đành mặc kệ. Vốn dĩ Trần ma ma định phái mấy người sang để hầu hạ, viện của Phùng gia nhỏ, phòng ít, nhà bếp cũng không lớn, làm sao có thể nấu cơm cho nhiều người như vậy, Trần ma ma liền nói để bọn họ hầu hạ bên đó, rồi về nhà này ăn cơm, điều này cũng không hợp lý, cả Phùng gia đều phản đối, cuối cùng đành thôi.
Thế là, đám hạ nhân hầu hạ tiểu thiếu gia nghỉ ngơi tại nhà của họ, còn Phùng gia thì dẫn đứa trẻ đi, tất nhiên cả hai bên đều vui vẻ với điều này, tự nhiên không ai nói gì.
Chỉ có Trần ma ma thỉnh thoảng bóng gió, còn muốn đục một cái cửa ở bức tường ngăn giữa hai ngôi nhà, nói là để tiện đi lại, ý trong lời nói, sau này bọn họ đi rồi, ngôi nhà này sẽ để lại cho Phùng gia.
Trần ma ma chỉ là hạ nhân, làm sao có thể quyết định quyền sở hữu nhà của chủ nhân, không cần nghĩ cũng biết là ý của ai.
Phùng Mẫn không tham cái nhà này, cũng không đồng ý mở cửa ở giữa, có thể nói là dầu muối cũng không vào.
Trần ma ma thường lầm bầm, nhìn thì thấy là người dịu dàng lễ độ, tưởng dễ nói chuyện, sao lại có chủ kiến đến vậy, lại không thể không khâm phục, sự kiên định của nàng, sự chính trực của nàng, bao nhiêu nam nhân cũng không thể sánh bằng, đừng nói đến những nữ tử được nuôi dưỡng trong khuê phòng.
Phùng Mẫn vào thăm Trần ma ma, thấy bà ấy đã đỡ hơn, trò chuyện vài câu, muốn hỏi thăm về hắn, nhưng lại không tiện mở lời.
Trần ma ma ngồi ở đầu giường, thấy Phùng Mẫn ngồi an vị bên bàn vuông giữa đại sảnh, khuỷu tay chống lên bàn, một tay buông thõng, cầm tách trà lên xoay một cái, rồi đặt xuống, lại cầm lên xoay một cái.
Càng nhìn càng thấy quen, đây chẳng phải là thói quen mà Đại gia đã hình thành từ lúc nào không hay sao, hóa ra ngọn nguồn là từ đây, trong lòng vừa buồn cười vừa cảm thán, hai người như vậy, thật xứng đôi.