Trần ma ma cũng hiểu Phùng Mẫn nán lại đây làm gì, bà ấy khoác áo ngoài đi qua ngồi xuống, đẩy đĩa điểm tâm về phía Phùng Mẫn, cười nói: “Đây là món ăn vặt rất nổi tiếng ở Mông Cổ, làm từ sữa trộn với bột mạch, mọi người đều nói ngon, nhưng ta không quen mùi sữa, nương tử nếm thử đi.”
Những thứ có ở đây, cũng sẽ gửi một phần sang cho Phùng gia, Phùng Mẫn cũng đã ăn loại điểm tâm này, nàng thuận thế cầm một miếng lên, cắn nhẹ một cái, ý cười của Trần ma ma càng sâu hơn, “Đại gia mấy ngày nay dẫn người đi Mông Cổ để khảo sát, nói là để xây một công quán cho sứ đoàn, phải mười ngày nửa tháng mới về, lịch trình bận rộn, mà ta lại bị bệnh, ta cứ nghĩ nương tử đã biết rồi chứ.”
Ánh mắt bà ấy vừ nhìn liền rõ mồn một, nhìn chằm chằm khiến mặt Phùng Mẫn bỗng nóng bừng, nàng bỗng cảm thấy hơi chột dạ, chẳng lẽ nàng thể hiện quá rõ ràng hay sao?
Nàng không thể ngồi yên, thong dong đứng dậy, đi ra ngoài bế Thái Đại Bảo, bảo thằng bé ở ngoài chào Trần ma ma. Thái Đại Bảo lớn tiếng gọi một tiếng ma ma, còn bảo Trần ma ma ngoan ngoãn uống thuốc, mau khỏe lại để chơi với mình, Trần ma ma ở trong phòng nghe xong thì cười vui sướng.
Ra khỏi cổng lớn, Phùng Mẫn sờ mặt, bực bội lắc đầu, về đến nhà, trong sân đang có mấy người ngồi. Hóa ra là cả nhà Phùng đại cô, còn có cả Lưu đại biểu ca đã lâu không gặp, Phùng Mẫn ngồi được một lúc mới nghe rõ ý định của cả nhà đại cô.
Đại biểu ca của Phùng Mẫn đã gần ba mươi, quanh năm ở quê làm rẫy, trước kia khi thành Vân Dương nguy khốn, không chịu bỏ trốn cùng gia đình, đã tham gia thủ thành, cũng xem như có công, nhờ công trạng không lớn không nhỏ này, sau đó được nhận vào một vị trí tiểu bộ đầu đang thiếu người trong nha môn, coi như đã có được miếng cơm nhà quan.
Nhưng tiếc là trong nhà không có quen biết ai, chuyện tốt thì không đến lượt hắn ta, mà chuyện phiền phức thì cứ rơi xuống đầu, cách đây không lâu, còn bị người ta đẩy vào thế phải gánh tội thay, đắc tội một tiểu tài chủ, phải tốn không ít công sức mới dẹp yên được chuyện này.
Vì chuyện này, Phùng gia cũng thở dài mấy lượt, lần này nghe nói thành Vân Dương sẽ xây công quán của Mông Cổ, Phùng đại cô liền nảy ra ý định. Chi bằng đến công quán tìm một công việc, chẳng phải tốt hơn cả đời làm tiểu phố đầu sao? Dĩ nhiên, họ đã nghĩ đến vị ở bên cạnh Phùng gia.
Một chuyện vô cùng khó khăn với gia đình mình, nhưng với người ta chỉ là một câu nói.
Chỉ là mở lời thế nào đây? Ít nhiều cũng phải mượn cớ Phùng gia để mời người ta một bữa, thành thì thành, không thành thì ít nhất cũng đã cố gắng hết sức.
Phùng Mẫn ngồi một bên nghe mọi người bàn bạc về mâm cỗ mời khách, cần chuẩn bị lễ vật gì, dựa vào nàng đã quen với việc ăn uống ở phủ Thứ sử, thực ra những món đồ nhà mình có thể mang ra, trong phủ người ta đến hạ nhân cũng chẳng thèm để ý.
Nhưng đây đã là tất cả sức lực của hai gia đình rồi, làm sao có thể kén chọn được, đành phải dựa theo sở thích và khẩu vị của Thái Giới, giúp điều chỉnh một chút.
Chu Tú Nhi và Phùng lão tam vẫn khá thận trọng, nói là mời hàng xóm, nhưng nếu mời được vị Đại Phật kia đến thật, không thể không nhìn mặt Phùng Mẫn và Thái Đại Bảo, lỡ đâu không thành, nhà mình chẳng phải khó xử lắm sao?
Lời nói ngoài miệng của họ liền có phần dè dặt, chỉ có người Lưu gia ai nấy đều hừng hực khí thế, không tiện dội gáo nước lạnh vào họ, chỉ có thể cố gắng hết sức mà thôi.
Ngày hôm sau, Phùng đại cô lại đến, tự tay làm mấy bộ quần áo cho Đại Bảo, còn tặng cho tam tẩu và chất nữ mỗi người hai chiếc váy mới tinh, nói là đến để bàn bạc ngày giờ, để trong nhà chuẩn bị.
Chu Tú Nhi trách đại cô đến thì đến, sao lại mang đồ đạc theo? Bà nói thật, “Người còn chưa về đâu, Đại Bảo ngày nào cũng đòi tìm phụ thân, may mà mẫu thân thằng bé còn dỗ được, bên đó họ cũng không chắc khi nào sẽ về.”
Thế là không thể định được ngày cụ thể, Phùng đai cô cũng không băn khoăn, thấy Chu Tú Nhi ngâm đậu định tự làm đậu phụ, hai cô tẩu vừa chuyện trò vừa bận rộn.
Phùng Mẫn dỗ Thái Đại Bảo ngủ, nhìn thấy món quà cô mẫu tặng, thở dài một tiếng, giúp cũng không phải, không giúp cũng không phải, đang lúc bế tắc thì có người ở nhà bên đến.
Tiểu nha đầu mặt mày tái mét vì sợ hãi, “Không hay rồi nương tử! Đại gia nhà ta bị thương, giờ vẫn đang hôn mê bất tỉnh, Trần ma ma lo lắng lắm, mời người sang đó.”
Bị thương thế nào mà lại nặng đến mức hôn mê bất tỉnh? Tim Phùng Mẫn thắt lại, giọng nàng mất kiểm soát đến run rẩy, “Sao… sao lại bị thương? Chẳng phải đã dẫn theo rất nhiều người sao?”
Ngoài cổng, hai cô tẩu cũng hoảng hốt, một người lo lắng việc của nhà mình không thành, một người thì thương Thái Đại Bảo còn nhỏ, sợ Đại gia kia có chuyện gì, cả hai cùng thúc giục Phùng Mẫn, “Bảo con sang thì cứ sang đi, chắc chắn bên đó đang loạn lắm, Đại Bảo cứ để ta và nhũ mẫu trông là được.”
Phùng Mẫn nghe vậy, cùng tiểu nha đầu nhanh chân bước ra khỏi cổng, may mắn là đám hạ nhân của nhà quyền quý rất vững vàng, càng lúc nguy cấp càng có trật tự, Trần ma ma mặt vàng như nghệ ngồi trấn giữ, trong phòng tuy có nhiều người ra vào nhưng không hề lộn xộn.
Thái Giới quả nhiên đang nằm trên giường, mặt tái nhợt, mắt nhắm nghiền, dáng vẻ tiều tụy, một cái giường lớn như vậy, lại càng tôn lên vẻ yếu ớt của một người nam nhân cao lớn như hắn.
Trong phòng thoang thoảng mùi thuốc, áo của hắn đã cởi, một vết thương dài bốn năm tấc, rách toạc da thịt, nằm ngang ở vị trí dưới ngực, m.á.u thịt be bét.
Phùng Mẫn chỉ dám nhìn thoáng qua rồi quay mặt đi, không dám nhìn nữa, một lát sau, nàng lại quay lại, ngày trước, khi phụ thân nàng bị gãy chân, cũng có một vết thương sâu đến tận xương, lúc ấy một lão đại phu được người giới thiệu có loại thuốc cầm m.á.u rất hiệu quả, nàng liền không thể không hỏi vị đại phu đang khám cho hắn.
Vị đại phu này là do Tưởng phu nhân phái đến để khám cho Thái Đại Bảo, thoạt chừng năm mươi tuổi, chân hơi khập khiễng, vốn là người xuất ngũ từ quân đội, sở trường của ông ấy không phải là cảm mạo, mà chính là chữa trị các vết thương do binh khí gây ra.
Nghe nói có loại thuốc cầm m.á.u tốt, ông ấy rất cần, Phùng Mẫn vội vã về nhà, giải thích tình hình với Phùng đại cô, nhờ một thanh niên nhanh nhẹn và thông thuộc đường đi chạy đến thôn ở thị trấn bên ngoài để lấy thuốc, Phùng đại cô lập tức nghĩ đến nhi tử mình, chẳng phải là "buồn ngủ gặp chiếu manh" sao, liền tích cực hơn bình thường cả trăm lần.
Lưu đại biểu ca cũng là người cẩn thận, không chỉ mua mấy loại thuốc trị thương, mà còn mời được đệ tử của vị lão đại phu kia đến, theo lời hắn ta, nếu vị lão đại phu đó không phải đã hơn tám mươi tuổi, hắn ta đã muốn mời chính vị lão đại phu kia đến luôn rồi.