Thái Giới cười bất đắc dĩ, ngả người ra sau, nhìn lên trần nhà.
Phùng Mẫn nghiêng đầu nhìn, trong lòng hơi rối bời, trước khi không khí hoàn toàn đóng băng thì vội vàng mở lời: “Ngươi sao vậy?”
Thời điểm ở phủ Thứ sử, nàng luôn nhường nhịn hắn, dường như chưa từng giận dỗi, thỉnh thoảng bị nàng chọc tức đến không nói nên lời, hắn sẽ tự mình bỏ đi, vài ngày sau lại tốt trở lại. Lúc đó giữa hai người có quá nhiều thứ không thể giải quyết, cho nên không thể dễ dàng chạm vào, bây giờ không còn trở ngại nào nữa, hắn còn cố kỵ cái gì?
Lòng chợt thông suốt, Thái Giới lật người, ỷ vào việc mình bị thương, nửa đè lên Phùng Mẫn, cười một cách vô lại: “Sáng nay mẫu thân của nàng đến, lẩm bẩm nửa ngày với nàng, có liên quan đến ta không? Nàng muốn nói gì?”
Phùng Mẫn cũng không rối rắm, “Nhà đại cô của ta muốn mời ngươi ăn một bữa cơm đạm bạc, ngay tại nhà ta, nhờ mẫu thân ta đến thăm dò vết thương của ngươi.”
Vô duyên vô cớ mời người ăn cơm, rõ ràng là có việc muốn nhờ vả, nếu có ý định từ chối, lúc này nên kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Thái Giới không những không lùi lại, mà còn tiến lại gần hơn một chút, khoảng cách bị rút ngắn lại rất nhiều, nàng hơi ngẩng đầu lên là thấy đôi mắt hắn rực rỡ và ánh mắt chứa đầy nụ cười khoan dung, “Nàng muốn ta giúp không? Nàng muốn thì ta sẽ giúp.”
Bữa cơm còn chưa ăn, chuyện gì cũng chưa xác định, chỉ cần nàng nói một lời, hắn sẽ không tính toán gì hết. Phùng Mẫn hơi động lòng, không tự nhiên quay mặt đi, “Lỡ đâu là chuyện làm khó ngươi thì sao? Giờ đã đồng ý thì còn quá sớm rồi.”
Hắn lại tỏ vẻ vô cùng nuông chiều, khuôn mặt tràn đầy khí phách của một thiếu niên, nói: “Chỉ cần là chuyện của nàng, ta đều không cảm thấy khó khăn.”
Hơn nữa, thân thích của Phùng gia phần lớn là dân thường, cho dù muốn thông qua hắn để kiếm một chức quan nào đó, lần đầu tiên mở lời cũng sẽ không lớn đến đâu, chỉ là việc dễ như trở bàn tay mà thôi.
Ngày mời khách được định vào hai ngày trước Tết Trung thu, trong nhà đã chuẩn bị gà, vịt, cá, thịt dê, từ sáng sớm sau khi ăn sáng đơn giản, mọi người đã bắt tay vào làm. Cả nhà Lưu gia sáu người đều đến, nữ nhi của Lưu đại biểu ca sáu tuổi, đúng vào tuổi mềm mại đáng yêu, được Quyên Nhi kéo đến nhà bên cạnh, thẹn thùng núp sau lưng người lớn.
Trần ma ma và các nha đầu mang lên rất nhiều hoa quả, trà bánh, chiêu đãi hai cô chất, Thái Đại Bảo được mặc đồ chỉnh tề bế ra ngoài, thấy một tiểu cô nương lạ mặt, giằng xuống đất muốn chơi với người ta. Tiểu cô nương có tính cách rất tốt, thấy có một đệ đệ phấn điêu ngọc mài, lại có nhiều đồ chơi kỳ lạ, nhanh chóng bị thu hút, nắm tay nhau vào trong phòng.
Một đám nha đầu bà tử canh chừng, Phùng Mẫn nhìn một lúc, rồi ra ngoài, đi dọc theo hành lang đến phòng bếp phía sau để xem thuốc. Thái Giới dẫn theo nhi tử, tổng cộng hai vị chủ tử, nhưng lại có bốn người làm bếp, mỗi người đều có sở trường riêng, hai người được chia đến Phùng gia rất thích hợp làm món ăn địa phương, Chu Tú Nhi và Phùng lão tam đều khen không ngớt lời.
“…Cũng không phải sao, trên dưới đều dặn dò không được lơ là, đúng là phong thái của một vị đương gia chủ mẫu rồi.” Giọng nói tuy nhỏ, nhưng ở ngoài cửa vẫn nghe rõ.
Dưới chân Phùng Mẫn khựng lại, khoanh hi tay, ngay sau đó nghe thấy một giọng khác nói: “Trần ma ma nghe lời đại gia, đại gia không lên tiếng, ai ăn no rửng mỡ mà đi làm chuyện đó. Ta đã sớm đoán ra sẽ như vậy rồi, ngươi ở phòng bếp lớn nên không biết chuyện của vị này và đại gia, ta ở trong viện của tứ phu nhân, chuyện gì mà không nghe nói? Vị đại nãi nãi trước kia đã mua bốn người về làm thiếp cho đại gia, người còn chưa đi, đã bị đại gia tống cổ ra ngoài không sót một ai. Cả gia đình đều muốn giữ đại gia ở kinh thành làm quan, rồi cưới một vị tiểu thư nhà cao cửa rộng, có gì không tốt? Đại gia nghe xong, đêm đó liền thu dọn hành lý mà đi.”
Bà ta cũng đã ở trong bếp Thái phủ mấy chục năm, biết bao nhiêu thế gia đại tộc lui tới thân thiết, chưa từng thấy một đại gia nào ngông nghênh như vậy, Tưởng phu nhân nghe tin nhi tử muốn đi, liền vội vã chạy đến, không biết đã nói chuyện thế nào, cuối cùng là vừa giận vừa thở dài rời đi.
Khi bà ta được phòng trên gọi đến để đi xa cùng đại gia, trước khi vào cửa, bà ta loáng thoáng nghe Tưởng phu nhân thở dài với bà tử bên cạnh: “Sao lại không thể buông bỏ được chứ, vì một nữ nhân, ngay cả gia đình cũng không cần, sớm biết đã …”
Kết hợp với những lời đồn trong phủ, bà ta thực sự tò mò về người trong lòng của đại gia, phòng bếp từ trước đến nay là nơi tập trung và lan truyền đủ loại tin đồn, một đám người ở sau lưng đã bàn tán về Phùng Mẫn rất nhiều lần, không ngờ lần này lại không may, bị người ta nghe thấy.
“Ngươi chưa từng thấy đại gia khi ở trong phủ đâu, là một người nghiêm túc, ít nói, lại không thích cười. Bao nhiêu người không dám làm trò trước mặt ngài ấy, ta cũng chỉ nghĩ là lão gia thái thái của tứ phòng dạy dỗ tốt, ngài ấy trời sinh đã như vậy. Bây giờ nhìn lại, thích cười thích nói, nói ra ai tin chứ…”
Phùng Mẫn nghe một lúc, rồi lặng lẽ lùi ra ngoài, sai một tiểu nha đầu đi xem thuốc, nàng đứng ở cửa một lúc, rồi đi vào trong phòng.
Mang theo tâm trạng phức tạp, sau giờ ngọ, người của Phùng gia đến nói cơm nước đã xong, bảo sang ăn cơm, bữa ăn kéo dài một canh giờ, chủ khách đều vui vẻ trở về.
Vì có vết thương trên người, Thái Giới không uống rượu, vào phòng cởi áo khoác ngoài, thay quần áo ở nhà. Đợi một lúc lâu, người cùng hắn trở về vẫn chỉ ngồi thẫn thờ trên giường, nghĩ đến cả buổi chiều nàng cũng không nói câu nào, im lặng lạ thường.
Hắn vứt khăn lụa lau tay sau khi rửa mặt, hơi cúi người xuống để vừa tầm với nàng, dịu dàng dùng tay sờ mặt nàng, không có bất kỳ ý trêu đùa hay thân mật nào, chỉ là sự gần gũi và yêu thích thuần túy đối với người mình thương, “Sao không nói gì cả? Chẳng phải ta đã nghe lời nàng, không uống rượu đấy sao?”
Phùng Mẫn thực ra không thẫn thờ, chỉ là đang suy nghĩ chuyện mà thôi, tâm trạng của nàng có chút phức tạp.
Từ trước đến nay, bất kể Thái Giới làm gì cho nàng, hứa hẹn điều gì, nàng đều không để tâm, không muốn cho hắn một chút thiện ý, trong lòng thường cho rằng mình đã buông bỏ quá khứ, không muốn dây dưa với hắn nữa.
Nhưng nếu thực sự đã buông bỏ quá khứ, thì nên dùng một tâm trạng hoàn toàn mới để đối diện với hắn mới phải, chứ không phải cố chấp níu giữ chuyện cũ.
Ở nơi nàng không thấy, hắn đã sớm bao bọc nàng lại và bắt đầu giăng lưới, trong nhà nàng, hạ nhân và đồ vật của Thái gia ngày càng nhiều, ngay cả phụ mẫu nàng bây giờ cũng đã tự nhiên coi hắn như tiểu bối, chứ không phải là thiếu gia của một gia đình quyền quý; hôm nay lại đồng ý lời thỉnh cầu của nhà đại cô, mối quan hệ ngày càng mật thiết; quan trọng nhất là Đại Bảo, một nhà ba người nàng sớm đã yêu thương sâu đậm, không thể dứt bỏ.
Chính trong phủ của hắn, hôm nay trong bếp nàng đã nghe đủ rồi, cả Thái gia đều biết, hắn đến Tây Bắc là vì nàng, gia đình nhỏ cũng giao vào tay nàng. Từng chuyện từng chuyện tính ra, nàng đã sớm bị hắn lặng lẽ bao vây quá chặt, muốn vạch rõ ranh giới, không thể không đau đớn đến tận xương cốt.
Đặt tay lên n.g.ự.c tự hỏi lòng mình, đến bước đường này, nàng có thực sự hận hắn không? Thực ra vốn dĩ chưa từng hận, lúc đó chỉ nhất thời rung động, cũng nhanh chóng biết khó mà lui, chưa từng bị tổn thương.
Từ khi bước vào phủ Thứ sử, nàng đã luôn nhớ mình đến vì điều gì, cuộc đời như một ván cờ, mỗi nước đi không thể hối hận, mỗi quyết định nàng đưa ra, nàng đều có thể hoàn toàn tự chịu trách nhiệm.
Hắn từng nói qua, từ khi thích nàng, hắn đã chuẩn bị cho việc ở bên nhau trọn đời, từ những việc hắn làm, hắn thực sự đang từng chút từng chút thực hiện. Nàng cứ rụt rè như con chim cút thế này, sớm muộn cũng bị ăn sạch sành sanh.