Phùng Mẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn mỹ của Thái Giới, môi khẽ mấp máy, bây giờ mỗi người một ngả có còn kịp không? Chưa kịp nghĩ ra kết quả, hắn đột nhiên rên lên một tiếng đau đớn, ôm lấy chỗ bị thương.
Phùng Mẫn lập tức nhảy xuống khỏi giường, với sự vội vã mà chính nàng cũng không nhận ra, đỡ hắn ngồi dậy, “Sao vậy? Có phải đã ăn phải thứ gì không nên ăn, ảnh hưởng đến vết thương rồi không?”
Thương binh cao lớn, vẻ mặt hơi tái nhợt, an tâm dựa vào Phùng Mẫn ốm yếu, hưởng thụ sự quan tâm của nàng, “Không sao, qua cơn đau này là ổn thôi.”
“Không được, không thể qua loa vây được, vết thương của ngươi không biết sao lại sưng đỏ liên tục, cứ thế này sẽ bị viêm nhiễm mất.” Khi chân phụ thân bị thương, nàng đã tận mắt thấy, đại phu thậm chí còn nói, nếu tình hình xấu đi nữa, cả cái chân cũng không giữ được.
Phùng Mẫn lo lắng, Thái Giới để mặc nàng xoay sở, trên mặt lúc nào cũng có vẻ mãn nguyện và tươi cười.
Tối đó hắn muốn tắm, Phùng Mẫn sợ vết thương dính nước, nửa khuyên nửa ép không cho phép, đuổi hắn lên giường nghỉ ngơi, hoàn toàn không nhận ra rằng thương binh rất hưởng thụ sự quản thúc của nàng, miễn cưỡng đồng ý với nàng là sẽ không đụng vào nước.
Phùng Mẫn dỗ Thái Đại Bảo ngủ xong, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không yên tâm, Thái Giới rất sạch sẽ và thích tắm rửa, trước kia ở trên núi, trời lạnh như vậy không có nước nóng hắn vẫn dùng nước lạnh để tắm, nàng có chút nghi ngờ hắn bề ngoài đồng ý với nàng không tắm, nhưng khi nàng đi rồi sẽ lén lút tắm.
Bên ngoài căn phòng rất yên tĩnh, Phùng Mẫn thổi tắt nến, nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài, vừa đi qua phòng chính, chợt nghe thấy tiếng gió rít trong phòng đối diện, đợi đến gần hơn một chút, lại không còn tiếng động nào nữa.
Nàng không khách khí đẩy cửa ra, bên trong tối đen như mực, Phùng Mẫn đi về phía giường, vừa chạm vào chiếc chăn lạnh lẽo, một thân thể rắn chắc bất ngờ từ phía sau đè lên, ấn nàng xuống giường.
Phùng Mẫn khẽ kêu một tiếng, nghe thấy hắn cười, “Nửa đêm đến, là không yên tâm, hay là có ý đồ khác?”
Ý đồ quỷ quái gì chứ, trong đêm tối, hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau. Phùng Mẫn may mắn hắn không nhìn thấy khuôn mặt hơi đỏ của nàng, kiềm chế nói: “Ngươi đứng dậy…”
Hắn thường ngày đã thích quấn lấy nàng, làm sao có thể từ chối sự chủ động sà vào lòng này? Chưa đợi nàng nói xong, đôi môi lạnh lẽo đã đè xuống, chặn miệng nàng.
Phùng Mẫn cảm thấy môi và lưỡi mình tê dại vì bị hắn mút, từng đợt sóng nhiệt nóng bỏng, từng đợt từng đợt dâng lên da thịt, nếu để mặc hắn làm tiếp, e rằng cuối cùng sẽ không thể xử lý được.
Trong bóng tối, tránh vết thương của hắn, mò mẫm đẩy vai hắn. Tay vừa chạm vào, liền cảm thấy không đúng, suy nghĩ đang chìm đắm trong cảm xúc bỗng chốc tỉnh táo lại, sắc mặt Phùng Mẫn hơi trầm xuống, nhân lúc hắn đang hôn nhẹ nhàng, nàng gấp gáp hỏi: “Ngươi đang luyện quyền?”
Động tác cuồng dã khựng lại mô chút, hắn muốn giấu nhưng lại không dám lừa nàng, mà thừa nhận cũng không làm được, nhỏ giọng nói: “Không có …”
Trên xương vai và cổ có một lớp mồ hôi mỏng, cơ thể nóng ran, nàng đâu phải là đồ ngốc. Phùng Mẫn thực sự giận rồi, không nói một lời đẩy hắn ra, thắp đèn lên.
Trong phòng sáng sủa, người vừa quấn lấy nàng hôn môi quần áo hơi xộc xệch, biểu cảm động tình chưa hoàn toàn tan biến, ánh mắt ngập nước nhìn nàng, như một con ch.ó lớn làm sai chuyện, không biết phải làm sao, “Mẫn Mẫn, ta sai rồi.”
Biểu cảm của Phùng Mẫn không thay đổi trừng mắt nhìn hắn, lấy nước sạch, nhẹ nhàng lau quanh vết thương một lần, bôi thuốc lại, băng bó chặt gạc. Khi buộc nút, nàng không chú ý đến lực, hắn lập tức rên lên một tiếng đau đớn, mắt ngấn lệ nhìn nàng.
Phùng Mẫn mặt không cảm xúc buộc lại, sau khi xử ly xong định quay người đi, lại bị hắn kéo lại, ôm chặt, “Ta thực sự sai rồi, ta chỉ là rảnh rỗi quá, hoạt động một chút thôi.”
Trưa hôm qua đại phu đến, còn nói vết thương hồi phục chậm, hỏi bọn họ tại sao, nàng còn thực sự nghĩ là do ăn uống sơ suất, hắn lúc đó giả vờ một bộ dạng ngây thơ trong sáng, nàng không hề nghi ngờ chút nào, giờ cảm thấy mình thật ngốc. “Ngày mai ta sẽ quay về, ngươi tự dưỡng thương đi, muốn động thế nào thì động thế ấy.”
Vừa nghe thấy nàng muốn đi, hắn hoảng loạn, vẻ đáng thương cũng không còn giả vờ được nữa, trầm ngâm một lát, “Ta biết sớm muộn gì nàng cũng sẽ đi, ta vẫn không cách nào giữ được nàng, nên mới nghĩ không biết có phải ta hồi phục chậm một chút, nàng sẽ thương hại ta một chút, nguyện ý ở lại với ta lâu hơn một chút hay không.”
Tim Phùng Mẫn khẽ rung động, quay đầu trừng hắn, muốn nói cũng không cần dùng cách này để tự làm hại bản thân chứ, rốt cuộc là hắn có biết mức độ nghiêm trọng hay không? Nhưng người này từ trước đến nay đều làm theo ý mình, hơn nữa hắn nói không sai, nếu hắn khỏi rồi nàng cũng không có lý do để ở lại nữa.
“Ngươi không phải đã quấn lấy ta sao? Còn sợ ta đi?” Nói đến việc bị quấn lấy, trước đây nàng rất phiền phức, nhưng bây giờ lại không có chút phản cảm nào.
Sự thay đổi này có ý nghĩa gì, Phùng Mẫn đã nhận ra quá rõ, vừa nãy nàng phát hiện hắn cố ý kéo dài vết thương không cho lành, phản ứng đầu tiên của nàng từ giận dữ chuyển thành lo lắng và xót xa, đã quá rõ ràng rồi.
Hắn tỏ vẻ đặc biệt u ooán, có chút suy sụp, “Ta quấn lấy nàng thì có ích gì, nàng vẫn không chịu đồng ý với ta, còn đồng ý lời cầu hôn của người khác. Địa vị của ta trong lòng nàng, chính ta cũng hiểu được.”
Thực ra cũng không thấp như vậy, Phùng Mẫn thầm nói trong lòng, phản bác: “Ta đâu có đồng ý lời cầu hôn của người khác.”
Kể từ khi cắt đứt liên lạc với Phương gia, Phùng Mẫn không còn quan tâm nữa. Nhưng Chu Tú Nhi cảm thấy đáng tiếc, lén lút hỏi thăm, Phương Thiên Hựu hiện giờ đã đính hôn, nghe nói tháng sau sẽ đón dâu, hành động thật nhanh chóng.
Cũng không có gì tiếc nuối hay phẫn nộ, chỉ hơi cảm thán một chút, trên đời này không có ai rời xa ai mà không sống được. Thái Giới đối với nàng rốt cuộc là loại tình cảm gì, lại phải c.h.ế.t sống giữ chặt không buông tay như thế?
“Vậy còn lời của ta, lời của ta có thể đồng ý không? Mẫn Mẫn, ta nói thật, nàng muốn gì ta cũng có thể cho nàng.”
“Đời người ngắn ngủi vài chục năm, ta đã sớm xác định chỉ có nàng, ta cũng không nói rõ được, vì sao nhất định phải là nàng, chỉ là khi ở bên cạnh nàng, trong lòng ta cảm thấy đặc biệt thỏa mãn và vui vẻ. Nàng không biết ở kinh thành ta nhớ nàng biết bao, ta cũng từng nghĩ lỡ đâu nàng đã gả cho người khác, vậy thì ta sẽ sống cùng nhi tử cho thật tốt, dù sao ngoài nàng ra ta cũng không muốn ai khác nữa. Mẫn Mẫn, cho ta một cơ hội đi, cùng ta về kinh thành, lần này, ta sẽ không để bất kỳ ai làm nàng phải chịu uất ức nữa.”
“Lúc ta rời khỏi nhà ngươi, không phải ngươi đã nói đi rồi thì đừng quay lại sao?” Nàng gần như không dám nhìn vào ánh mắt nóng bỏng của hắn, chỉ cần một khoảnh khắc thôi cũng sẽ chìm đắm trong đó, chỉ có thể quay đi để che giấu sự d.a.o động của mình.
Đó chỉ là một câu nói giận dỗi vì bị nàng tổn thương quá nhiều mà thôi, “Bây giờ không phải tự nàng quay về, mà là ta cầu nàng quay về.”
Phùng Mẫn không nói một lời. Thái Giới đã hiểu rõ tính cách của nàng là ăn mềm không ăn cứng, hắn tiến lên quấn lấy eo nàng, nhỏ giọng nũng nịu, giống như khi tình nồng vành tai chạm lấy tóc mai ngày xưa, “Cùng nhau đến kinh đô đi, tất cả mọi thứ của ta đều giao cho nàng, ta sẽ bảo vệ nàng mãi mãi. Ta sẽ cầu xin Hoàng thượng ban hôn, không để bất kỳ ai coi thường nàng, đi đi, đi cùng ta, được không?”
Phùng Mẫn bị hắn làm cho hết cách, đồng thời tự xem xét lại nội tâm mình. Ở bên một người yêu nàng như vậy, có lẽ, tương lai sẽ không tệ như nàng nghĩ.
“Ừ.”