Điển Thiếp

Chương 110: Yêu đương vụng trộm (2)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Thân thể tựa vào nhau, hiếm có khi tâm hồn cũng được ôm ấp chặt chẽ, tâm trạng của Phùng Mẫn còn vui vẻ hơn cả Thái Giới, trước đây có nhiều chuyện nàng không muốn nói với hắn, ngoài việc có suy nghĩ của riêng mình, thực ra nàng cũng không hoàn toàn tin tưởng rằng hắn sẽ kiên định đứng về phía nàng.

Tấm lòng dễ đổi thay, chi bằng đừng có. Giờ nhìn thái độ của hắn, thực ra cũng không khó để tin tưởng như nàng từng nghĩ, nàng lại càng có thêm niềm tin vào cuộc sống tương lai.

Thái Giới chưa bao giờ giấu giếm Phùng Mẫn những chuyện bên ngoài, Phùng Mẫn cũng không phải là người muốn can thiệp vào mọi việc, chỉ cần không có ai tìm đến nàng, nàng vui vẻ tận hưởng sự tự do, hàng ngày trông chừng Thái Giới dưỡng thương, rảnh rỗi lại chơi đùa cùng Thái Đại Bảo.

Thái Đại Bảo luôn rất quấn người, cậu nhóc nhạy cảm vô cùng, tình trạng "chỉ có thể chọn một trong hai" giữa phụ mẫu khiến cậu nhóc chỉ muốn quấn lấy mẫu thân, thậm chí không muốn cả phụ thân, từ sáng đến tối đều ở lại Phùng gia.

Sợ một ngày tỉnh giấc sẽ không thấy Phùng Mẫn đâu, cậu nhóc trở nên nũng nịu gấp mười lần, cái thân hình lùn tịt, cái chân nhỏ xíu, lon ton chạy theo Phùng Mẫn, vui vẻ như một con chim nhỏ, trong sân hàng ngày đều vang lên tiếng gọi lớn đầy nội lực của cậu nhóc.

Chơi mệt rồi thì ôm lấy chân Phùng Mẫn, cái đầu nhỏ gật gù như gà mổ thóc, gương mặt bụ bẫm tròn trịa, dưới ánh sáng trong veo, trông như một quả đào nhỏ phủ đầy lông tơ. Khi ngủ say, cậu nhóc trông giống một quả đào nhỏ nặng trĩu và thơm lừng, cửa sổ phía Nam mở ra, gió nhẹ thổi vào, giấc ngủ này thường kéo dài hơn một canh giờ.

Chuyển đến chỗ mới cần có người bên cạnh mới ngủ ngon được, sau khi quen rồi thì lúc tỉnh cũng không tìm người nữa, cậu nhóc tự mình trèo xuống từ chiếc giường nhỏ, để đôi chân trần trắng nõn, dụi mắt đi tìm phụ mẫu.

Trong sân yên tĩnh, đám hạ nhân cũng đang nghỉ trưa, Thái Đại Bảo đi qua sảnh chính, thẳng tiến về căn phòng phía Bắc, vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng rên khe khẽ từ bên trong.

Tiểu tử kia bước một chân qua ngỡng cửa, dứt khoát ngồi trên đó, đôi mắt đen láy đã tỉnh táo hơn nhiều, cậu nhóc gọi một tiếng "Phụ thân", nhưng không ai đáp lời, bĩu môi, lại gọi Phùng Mẫn một tiếng.

Không để cậu nhóc đợi lâu, cậu nhóc thấy mẫu thân vội vã từ phía sau bình phong đi ra, một tay che lấy cổ áo, bế cậu nhóc từ dưới đất lên, cười nói: "Bảo bối của chúng ta tỉnh rồi sao? Giỏi quá, tự mình đi qua đây, sao không đi giày thế hả?"

Thái Giới đi theo phía sau, ánh mắt hắn nhộn nhạo ánh nước, khóe miệng có một nụ cười không đứng đắn, chuyện tốt bị gián đoạn, hắn bất mãn vỗ vào m.ô.n.g thịt của nhi tử, "Tiểu tử thối, sớm không tỉnh muộn không tỉnh."

Hắn nhấc bổng cậu nhóc lên, ôm bằng một tay, trước khi ra ngoài, hắn nhanh chóng hôn lên gò má đỏ ửng của Phùng Mẫn, "Mẫn Mẫn, nàng nợ ta một lần đấy."

Phùng Mẫn ôm lấy chiếc cổ trắng muốt và mềm mại của mình, cảm giác tê dại vừa mới tan biến lại ùa đến khi bị hơi nóng vuốt ve, nàng vội vàng xoa xoa, vén những lọn tóc lòa xòa bên má ra sau tai. Con người này, trên người vẫn còn vết thương, mà đã động tay động chân với nàng, ánh mắt hắn như muốn ăn thịt người, cứ hễ không có ai là hắn tìm mọi cách kéo nàng lên giường, rồi lại kéo tay nàng đến sờ, than thở rằng hắn đã nhẫn nhịn khổ sở như thế nào.

Nàng một chút không cẩn thận liền mắc bẫy, đám hạ nhân làm sao mà không hiểu? Họ không dám tùy tiện vào phòng hắn, sợ làm phiền đại gia, nhưng càng như thế, Phùng Mẫn lại càng không thể có chuyện gì với hắn vào lúc này.

Để tốt cho cả hai, Phùng Mẫn cảm thấy cần phải giữ một khoảng cách.

Thế là mấy ngày sau đó, nàng không sang phòng bên cạnh nữa, để tránh cho hắn khó chịu, nàng cứ nghĩ đó là một hành động sáng suốt, nhưng Thái Giới lại cảm thấy càng khổ hơn. Hắn rất muốn thân thiết với nàng, nhưng hơn hết, hắn muốn nàng ở một nơi chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới, vừa ngẩng đầu là có thể thấy, để nói chuyện. Nàng trốn về nhà, đây không phải là đang ức h.i.ế.p hắn sao?

Trằn trọc trên giường không ngủ được, trời lại đã khuya, dưới tình huống không làm kinh động đến những người khác, Thái Giới nhẹ nhàng trèo qua tường, tìm đến cửa sổ phòng Phùng Mẫn gõ hai tiếng.

‎Phùng Mẫn còn chưa ngủ, nàng ngoảnh đầu nhìn nhi tử đang ngủ trên giường, rồi đứng dậy mở cửa sổ, một khuôn mặt tươi cười to lớn hiện ra trong màn đêm đen kịt, nàng vốn đã có linh cảm rằng một người gõ cửa vào đêm khuya thế này, ngoài hắn ra thì không còn ai khác, thoáng chút bất đắc dĩ nói: "Không ngủ cho ngon đi, đến đây làm gì?"

"Mở cửa, cho ta vào. Ta không ngủ được."

Phùng Mẫn cũng sợ người khác biết, nhẹ nhàng mở cửa, quay người thổi tắt nến. Một cái ôm ấm áp bao trọn lấy nàng, gọng hắn đầy đau khổ: "Vì sao nàng lại không gặp ta nữa, không phải đã nói xong hết rồi sao?"

‎Phùng Mẫn biết giải thích với hắn thế nào đây? Dù bọn họ cái gì cũng đã làm, nhưng chưa cưới thì vẫn là chưa cưới, nàng không muốn đám hạ nhân nhà hắn buôn chuyện. Hơn nữa, ngoài chuyện đó ra, hắn thực sự không nhận ra rằng hắn có chút quá bám người rồi sao?

Bị ôm chặt, tình cảm nồng nhiệt đến mức không biết đặt vào đâu của hắn dường như cũng truyền sang cho nàng, Phùng Mẫn nói khẽ: "Chàng có muốn ta có chỗ đứng trong gia đình của chàng hay không? Chúng ta chưa thành hôn mà đã ở bên nhau, thế thì còn ra thể thống gì nữa?"

Nghĩ đến biết bao nhiêu lời ra tiếng vào trong nhà, dù là chủ tử cao quý đến đâu, chỉ cần mắc một sai lầm nhỏ bị người ta nắm được, cũng khó tránh khỏi bị bàn tán, từ nhỏ hắn đã từng trải qua, hiểu được nàng lo lắng điều gì, vừa muốn thỏa hiệp vừa không cam tâm, "Ta biết, ta sẽ không làm nàng khó xử."

Không làm nàng khó xử là tốt rồi, Phùng Mẫn giơ tay vuốt tóc hắn, để hắn hôn lên mặt mình, cảm thấy hơi thở của hắn nóng rực, dường như sắp mất kiểm soát, nàng đẩy eo hắn ra xa khỏi cái chỗ cứng rắn kia, mặt đỏ bừng: "Đã khuya rồi, trở về ngủ đi."

Hắn hít sâu một hơi, chỉ biết đáp lời, nhưng hành động lại chậm chạp, không muốn rời đi, càng ôm chặt nàng hơn nữa: "Chúng ta nói chuyện đi."

Không cho nàng cơ hội phản bác, Thái Giới ôm Phùng Mẫn ngã xuống giường, để chuyển sự chú ý, hắn hạ giọng nói: "Gia đình ba người nhà nàng đều phải vào Kinh đô đúng không? Ta còn hai tháng để xử lý mọi chuyện ở đây, cũng phải quay về. Nàng đi cùng ta nhé, được không?"

Phùng gia là gia đình của tân lang, đáng lẽ nên đến lo liệu sớm hơn, vốn dĩ thời gian không còn nhiều, nếu không phải vì miếng đất quý báu của Phùng lão tam chưa được xử lý xong, họ đã định khởi hành trong tháng này rồi. Mà nàng đương nhiên phải đi cùng với phụ mẫu mình, làm sao có thể vô duyên vô cớ đi cùng hắn?

Phùng Mẫn rất băn khoăn, vừa không muốn từ chối tấm lòng của hắn, vừa không muốn gây sự chú ý của mọi người.

Nàng không đồng ý, nhưng hắn cũng không vội, hai người dựa vào nhau, thì thầm trò chuyện hồi lâu. Ở bên nhau, thời gian dường như trôi đi rất nhanh, bên ngoài gà đã gáy, Phùng Mẫn không chịu nổi nữa, giục hắn quay về.

Người chiếm hết nửa cái giường của nàng, nằm ỳ trên người nàng cuối cùng cũng ngẩng đầu lên: "Sao nhanh thế?"

Nàng thấp thỏm cả một đêm, ngoài kia có một tiếng động nhỏ thôi cũng khiến nàng lo lắng, thế mà còn bảo là chậm ư? Phùng Mẫn giục hắn dậy: "Không ngủ cả đêm, không tốt cho vết thương đâu. Mau về ngủ đi, nhớ ăn sáng nhé."

"Ừm, vậy tối mai ta lại đến. Nàng nhớ chừa cửa cho ta đấy."

"Chàng còn đến nữa?" Nàng khiếp sợ.

"Sao? Ta không thể đến à?"

Hắn đã nhường nhịn nàng đủ chuyện rồi, lén lút như một tình nhân bí mật, chỉ đến gặp nàng cũng không được sao? Thái Giới bắt đầu suy nghĩ phải chăng mình đã quá dễ dãi hay không.

Thấy hắn ngồi xuống không có ý định rời đi, Phùng Mẫn đành phải nói: "Vậy... được thôi, nhưng mà muộn một chút, chờ mọi người đi ngủ hết rồi chàng hãy đến."

‎Tiễn người luyến tiếc ra cửa, nhìn hắn nhón chân một cái đã bay lên tường, Phùng Mẫn nhìn bầu trời phía Đông đang dần trắng ra, có chút không hiểu. Bọn họ rõ ràng chỉ cách nhau một bức tường, tại sao việc gặp gỡ quang minh chính đại lại biến thành yêu đương vụng trộm như vậy?

Điển Thiếp

Chương 110: Yêu đương vụng trộm (2)