Biểu ca Lưu Thanh của Phùng Mẫn là một hán tử kiệm lời nhưng tinh tế, con người không thích nói nhiều, nhưng những việc giao cho hắn ta đều được làm rất tốt.
Đại ca ruột của Phùng Mẫn ở kinh đô ngay dưới mắt thiên tử, vì nể mặt vợ nên Thái Giới đã phải suy xét rất nhiều. Còn về Lưu Thanh, chỉ ăn một bữa cơm tại nhà mà hắn cũng đã nhận lời cầu cạnh mà giúp đỡ.
Trước hết, Thái Giới bảo các quan viên quen thuộc trong đoàn sứ giả dẫn Lưu Thanh đi mở mang tầm mắt, giúp hắn ta tích lũy thêm kiến thức, sau đó sắp xếp cho vào làm việc dưới trướng một quân tào.
Khi biết người này cũng là đại cữu tử của Thái công tử, Lưu Thanh ở bên trong càng được ưu ái hơn. Sau khi mọi chuyện xong xuôi, Lưu Thanh quay lại tặng cho Phùng gia không ít đồ đạc, mấy ngày nay Phùng đại cô rất chịu khó, thường xuyên kéo tay Phùng Mẫn nói đủ thứ chuyện, đối xử còn nhiệt tình hơn cả với Phùng lão tam.
Trước đây, khi trong nhà có chuyện lớn gì, một tiểu bối như Phùng Mẫn nào có tư cách để hỏi han, ngay cả bây giờ, quyền quyết định mọi việc trong nhà vẫn chủ yếu do Phùng lão tam và Chu Tú Nhi bàn bạc. Tuy nhiên, dựa vào bản lĩnh của mình, bọn họ vẫn có thể chuẩn bị một vài thứ cho khuê nữ.
Phùng đại cô là người đầu tiên đối xử với Phùng Mẫn như người lớn, Phùng Mẫn thấy lạ, không dám tự cho mình là ân nhân, nàng nhận hết những thứ mà cô mẫu gửi đến, chỉ bảo cô mẫu mang về giữ lại cho Quyên Nhi biểu muội, Chu Tú Nhi cũng nói: "Hồi môn của Mẫn Nhi bọn ta đã gửi tin cho ca ca con bé rồi, những thứ không thể lo liệu ở đây thì đến Kinh đô sẽ sắm sửa sau. Đại Thanh đang ở giai đoạn quan trọng, Quyên Nhi cũng đã lớn, tình cảm giữa chúng ta thế nào, đâu có lý gì lần nào về tới cũng mang theo quà cáp?"
Phùng đại cô kiên quyết đặt đồ xuống, cười nói: "Cũng chẳng đáng là bao, nhiều thứ là quà tặng qua lại của đồng nghiệp của Đại Thanh, bọn ta cũng dùng không hết, tẩu tử cứ nhận đi.”
Việc cưới hỏi của Phùng Mẫn Phùng gia không cố tình khoe khoang, mấy vị thúc bá cô di thân thiết khó tránh khỏi buột miệng tiết lộ, gần đây đã có nhiều họ hàng lần lượt đến thăm, Phùng lão tam và Chu Tú Nhi muốn sắm sửa một vài thứ tốt cho nữ nhi, nhưng có tiền mà không có mối quan hệ, nên không thể không nhờ vả người khác.
Tuy nhiên, nhờ tới nhờ lui, Chu Tú Nhi cố tình tránh mặt gia đình đại ca ruột của trượng phu, nói ra cũng chẳng có thù hận sâu sắc gì, chỉ là khi bà gả về, không có nhiều của hồi môn nên là người nghèo nàn nhất trong đám trục lý. Tức phụ của lão đại là người cay nghiệt và hiếu thắng, luôn tìm cách lấn lướt và nói xấu bà trước mặt bà mẫu.
Khi còn trẻ, Chu Tú Nhi đã phải chịu rất nhiều ấm ức, vị đại tẩu kia lại sinh trưởng tôn trước, nên khi Chu Tú Nhi mang thai, bà ta thường lấy danh nghĩa của bà mẫu để gọi Phùng lão tam sang giúp nhà bà ta làm mấy việc đồng áng.
Hơn mười năm ở quê nhà, cũng may Phùng lão tam coi như có chút bản lĩnh, nếu không thực sự không biết làm sao mà sống được. Bây giờ nhi tử và nữ nhi của nhà lão Tam đều có tiền đồ tốt, ngay cả chất tử cũng được sắp xếp một nơi tốt, cả nhà là cốt nhục ruột thị, ai mà không ghen tị. Cũng không phải là không có cốt khí muốn đến vớt vát lợi lộc, nhưng tình thân gia đình phải được duy trì, sau này sẽ có lúc cần hỗ trợ lẫn nhau.
Mấy huynh đệ của Phùng lão tam đều nói sẽ đến thêm của hồi môn cho chất nữ, nhà của lão đại đến muộn nhất, giữa mấy huynh đệ thì không có mâu thuẫn gì, chỉ có hai trục lý đối đầu châm chọc, không ai thèm để ý đến ai.
Ngày Phùng lão đại cùng nhi tử đến nhà, Chu Tú Nhi cảm thấy không được tự nhiên, nghĩ đến việc phải tiếp đãi đại tẩu đáng ghét kia, liền hậm lực khoanh tay đứng trước cửa. Thái Đại Bảo thấy vẻ mặt đó của ngoại bà, cũng bắt chước đứng chênh vênh trước cửa, hai tay khoanh lại, bĩu môi chu chu, mày nhỏ nhíu lại, chẳng ra dáng vẻ gì cả.
Chu Tú Nhi cúi đầu nhìn thấy vật nhỏ này, không nhịn được cười, khom lưng bế Thái Đại Bảo lên, "Lại học linh tinh, cái này không được học theo đâu nhé.”
Sau này, thấy chỉ có phụ tử của Phùng lão đại mang theo một cái đùi dê và một hũ rượu Kim Hoa đến, đại tẩu tử cũng không đến, Chu Tú Nhi thở phào nói: "Đủ biết bản thân mình không được người ta ưa, không đến cũng tốt.”
Những mâu thuẫn và bất hòa với đại tẩu, Chu Tú Nhi không thích nói với nữ nhi, bà chỉ than thở với nhị tẩu và tứ đệ muội.
Phùng đại cô luôn là người mạnh mẽ và giỏi giang, quan hệ với các tẩu tẩu bên mẫu gia đều không tệ, Chu Tú Nhi cũng không tiện nói xấu đại tẩu trước mặt bà ấy. Bây giờ Lưu gia phải cầu nhà mình, Phùng đại cô rất hạ mình, Chu Tú Nhi khó tránh khỏi việc nhắc lại chuyện cũ.
Phùng đại cô dù ở mẫu gia hay ở phu gia, đều là đối tượng mà các tẩu tẩu và đệ tức phải lấy lòng, đại tẩu càng khéo lấy lòng mẫu thân hơn, tính ra thì quan hệ giữa bà ấy và đại tẩu còn tốt hơn cả với Chu Tú Nhi, Chu Tú Nhi trước mặt bà ấy than vãn về đại tẩu, khiến bà ấy không biết nên đồng tình hay ngắt lời. Ngày hôm đó, bà ấy không ở lại Phùng gia lâu, liền lấy cớ nhà có việc mà bỏ đi.
Phùng Mẫn tiễn người ra cửa, quay đầu lại thấy mẫu thân đang phơi rau củ trong sân. Nàng cười nói: "Rõ ràng biết cô mẫu với đại bá mẫu quan hệ tốt, sao mẫu thân còn nhắc lại những chuyện đã cũ thế? Con thấy cô mẫu chẳng biết phải đáp lời thế nào nữa.”
Chu Tú Nhi ngân nga một khúc dân ca, thấy Phùng Mẫn đứng dưới nắng gắt, làn da căng bóng, chỉ là không trắng lắm, liền đuổi nữ nhi vào trong hành lang, "Không phải đã bảo con đừng phơi nắng rồi sao? Da con phải chăm sóc cho tốt, nếu không đến Kinh đô người ta sẽ cười cho mà xem.”
Bà lại nói: "Ta và cô mẫu con quen biết bao nhiêu năm, ta lại không hiểu bà ấy hay sao? Chuyện đã giúp bà ấy rồi, mà bà ấy vẫn ngày ngày chạy đến nhà, con nghĩ bà ấy hiền hậu hơn à? Chẳng phải có người nhờ vả bà ấy, lại nhắm đến phụ thân của Đại Bảo đấy sao? Ta chỉ là bày tỏ thái độ rõ ràng, để những kẻ trốn sau lưng đừng hòng nghĩ có chuyện tốt, đừng tưởng không có ai biết.”
Lại dặn dò Phùng Mẫn đừng để cô mẫu dùng thuốc mê mà không biết phương hướng, Phùng Mẫn đang chú ý đến khuôn mặt mình, nghe vậy liền quay lại, đặt gương xuống: "Đại bá mẫu sao?”
"Dù sao cũng là mấy người trong nhà này thôi. Đại cô nhà con cũng vậy, cũng đâu phải nữ tế nhà bà ấy, sao lại cứ mãi không dứt thế?”
Chu Tú Nhi thấy ghê tởm, hai người đệ đệ lão Tứ và lão Ngũ còn tận tâm hơn nhà lão đại nhiều lắm, người ta đến đơn thuần chỉ để thêm đồ hồi môn cho chất nữ, nhận lại chút quà cũng ngại. Trong khi đó thì nhà lão đại, mối quan hệ không tốt nhất, lại sợ không chiếm được lợi lộc gì, phải nói có bao nhiêu khó coi thì có hết bấy nhiêu.
Dõng dõi Thái gia cao quý như vậy, phu thê bọn họ còn sợ mình sẽ cản trở nữ nhi, sau này nàng gả vào cửa lại bị người ta khinh thường, nhi tử viết thư về cũng nhiều lần nhấn mạnh, thân thích trong nhà đừng lũ lượt kéo đến, nếu không sẽ bị người ta coi thường. Cũng may cả nhà mình đều giữ vững được.
Phùng Mẫn thực sự không biết những tính toán của đại cô, nhưng dù có biết, phải đối xử thế nào thì thế ấy, việc gì có thể giúp thì giúp, việc không giúp được, nàng sẽ không làm những chuyện sĩ diện hão để rồi khổ thân. Nghĩ lại lúc khi còn ở phủ Thứ sử, sống những ngày tháng rất tốt, về sau Thái Giới lại còn giúp nàng tích cóp của riêng, nếu tích lũy đến bây giờ, tiền trong tay chắc chắn không ít, nhưng trong lòng không thoải mái, chẳng phải vẫn nói đi là đi sao?
Thực ra lúc đó nàng cũng đã nghĩ, gia thế hắn lớn mạnh thế kia, nếu hắn muốn hủy bỏ văn thư để ép nàng ở lại bên cạnh, đó cũng không phải là chuyện khó, hoặc là lấy gia đình để uy hiếp, chẳng phải nàng vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời ư? Một người cường thế như hắn, lại yêu thương nhi tử, cũng không khiến nàng phải ấm ức bản thân, trên đời này, người có thể khiến nàng thỏa hiệp, chỉ có chính bản thân nàng mà thôi.
Sau khi chia tay, nàng thực sự đã chuẩn bị tinh thần cả đời này không gặp lại nữa, việc hắn có thể đến Tây Bắc tìm nàng hoàn toàn nằm ngoài dự liệu. Ngàn dặm theo đuổi, chẳng lẽ ngay từ đầu hắn chưa từng nghĩ sẽ buông tay sao? Nàng có chút tò mò.