Tối đến, Thái Giới mò mẫm đêm tối mà đến, gõ nhẹ vào khung cửa sổ, giọng nói chứa đựng ý cười gọi nàng: "Tiểu nương tử, mau mở cửa cho tướng công của nàng đi.”
Con người này, thật sự nghiện trò này rồi, Phùng Mẫn đặt chiếc khăn đã dùng để lau cao trân châu ở trên mặt xuống, vừa mở cửa liền bị hắn ôm trọn vào lòng. Nàng đ.ấ.m hai cú vào bờ vai rắn chắc của hắn, kết quả là tay mình lại đau, "Sao chàng lại đến nữa?”
"Ban ngày nàng không đến tìm ta, ta chỉ có thể đến tìm nàng thôi, nàng đang làm gì vậy?” Hắn dùng ngón cái gạt một chút lớp cao còn sót lại trên gò má mịn màng của nàng, không có mùi gì cả, hắn cúi đầu ngậm một chút ở môi nàng, thở dài một tiếng như được cứu sống, rồi lăn ra giường của nàng.
Phùng Mẫn đã rửa mặt, làn da trắng mịn nhẵn nhụi, khuôn mặt thanh tú rõ ràng dưới ánh nến, nàng ngồi trước bàn trang điểm, thông qua gương nhìn hắn: "Mẫu thân ta nói ta đen quá rồi, bảo ta phải chăm sóc cho tốt vào, để khi về kinh đô người ta sẽ không cười chê, nói chàng cưới phải một nữ nhân quê mùa. Chàng thấy ta có đen hay không?”
Nữ tử trong kinh đô quả thực lấy vẻ trắng trẻo làm cái đẹp, những người mảnh mai tựa cành liễu càng được săn đón ưa chuộng, nhưng hắn chỉ yêu thích sự tùy ý sống động của Mẫn Mẫn dưới ánh mặt trời, nguồn sinh lực hoạt bát không thể sao chép đó vĩnh viễn thu hút ánh mắt hắn, thân thể khỏe mạnh thon dài của nàng cũng chỉ có hắn đặc biệt yêu thích.
Tuy nhiên, cũng phải xem xét, liệu nàng có bị xa lánh hay không, Thái Giới lật người, nhanh nhẹn ngồi dậy, nâng cằm nàng quay về phía mình, cười nói: "Rất trắng rồi, chờ ngày mai ta viết thư về, bảo trong nhà gửi thêm một hộp cao trân châu thật tốt đến, nàng lấy để đắp mặt và đắp tay, thời điểm về đến nơi là vừa kịp.”
Phùng Mẫn cười cười, được hắn nâng lấy tay, dịu dàng nhìn: "Cô cô nhà ta rất biết ơn chàng, muốn mở tiệc tại Lục Tâm Cư để khoản đãi chàng.”
Đến lúc đó, có lẽ còn có những người và những việc khác cần nhờ vả, ý của Phùng gia, nếu thấy khó thì không cần bận tâm tới, cũng không hoàn toàn là vì Phùng Mẫn, mà chẳng qua tuyệt đối không có chuyện thật sự coi người thân là cái thang để lên trời, đây cũng là ý của phụ mẫu nàng muốn bảo vệ hắn.
Thái Giới nghe hiểu ra được, kỳ thực những thứ mà thân thích Phùng gia nhờ vả đối với hắn chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần động ngón tay là xong, hơn nữa vì có liên quan đến Phùng Mẫn, hắn cũng rất vui lòng để nàng nở mày nở mặt, phụ mẫu huynh trưởng của Mẫn Mẫn đều hiểu chuyện và biết giữ phận, bất luận là về phẩm hạnh hay tầm nhìn, họ đều chính trực và thấu đáo hơn rất nhiều người trong quan trường. Một gia đình như vậy đã nuôi dưỡng Mẫn Mẫn mà hắn yêu quý, hắn rất sẵn lòng báo đáp, chỉ là, ý tốt của bọn họ cũng phải nhận, "Biết rồi, phụ mẫu là vì suy nghĩ cho chúng ta mà suy nghĩ.”
Phụ mẫu của nàng mà hắn gọi cũng khá trôi chảy, Phùng Mẫn mấp máy môi, cố nhịn không nói, bởi vì dù nàng nói gì, hắn cũng có thể tìm được góc độ để trêu chọc nàng.
Thái Giới cũng không đợi nàng nói, cầm lấy một chiếc lược gỗ trên bàn, chải tóc cho Phùng Mẫn, tóc nàng mềm mượt đen nhánh, mát lạnh như nước trượt qua đầu ngón tay, dù cả hai dùng cùng một loại xà phòng, hắn vẫn luôn cảm thấy tóc nàng thơm hơn một chút, vừa chải tóc, vừa ôm nàng từ phía sau. "Mỗi khi nghĩ đến sau khi thành hôn, nàng sẽ chải tóc cho ta, ta sẽ vẽ lông mày cho nàng, ta đã không thể chờ đợi được để thành hôn rồi.”
"Còn sớm mà.” Phùng Mẫn lấy tóc ra khỏi tay hắn, nghĩ đến điều gì đó mà không nhịn được cười.
Thái Giới khó hiểu, "Nàng cười gì, có phải cũng rất mong chờ không?”
Phùng Mẫn lấy chiếc lược ra khỏi tay hắn, "Ta chỉ nghĩ, nếu chàng không phá đám, bây giờ ta đã thành hôn rồi, chẳng những có người chải đầu cho ta, ngay cả lược ta cũng không cần chuẩn bị.”
Sắc mặt Thái Giới lập tức đen lại, có chút ghen tuông, kết hợp với hành động giật lược của nàng, "Có ý gì? Cái lược này không phải do bạn của ca ca nàng tặng đấy chứ.”
Hắn luôn không thích gọi thẳng tên Phương Thiên Hữu, cứ mở miệng ra là "bạn của ca ca nàng", cứ như chỉ có thế mới làm rõ mối quan hệ giữa nàng và Phương Thiên Hữu vậy.
Phùng Mẫn lại đổ thêm dầu vào lửa, "Quả thật hắn đã tặng cho ta một chiếc lược.”
"Hừ.” Có người hừ lạnh một tiếng, nói một cách đường hoàng, "Nàng tự nguyện đưa cho ta, hay là để ta tự mình lấy.”
Miệng nói lấy, nhưng giọng điệu rõ ràng là nếu nàng không đưa, hắn sẽ cướp, Phùng Mẫn chắp tay sau lưng, nói lảng sang chuyện khác: "Ta chỉ có mỗi chiếc lược này dùng tốt thôi, đưa cho chàng rồi ta dùng cái gì?”
"Mẫn Mẫn.” Hắn khẽ gọi một tiếng, giọng điệu đầy nguy hiểm.
Phùng Mẫn biết không thể trêu chọc nữa, nàng thành thật nói chiếc lược này là do Quyên Nhi biểu muội tặng vào dịp Tết, còn những thứ Phương Thiên Hữu tặng, khi người ta thành thân nàng đã sớm xử lý hết rồi, luôn mãi cam đoan là không giữ lại một món nào cả, cuối cùng mới vượt qua được nguy cơ vô hình đó, nhân lúc không khí tốt, nàng cũng hỏi hắn rằng khi nàng sinh con xong và rời đi, hắn đã nghĩ gì.
Thái Giới sững lại, có chút ngại ngùng, nhưng hắn chưa bao giờ keo kiệt trong việc bày tỏ tình cảm, "Ta chưa bao giờ hoài nghi việc chúng ta sẽ được đoàn tụ.”
Hắn từ khi sinh ra đã có được nhiều hơn người khác, chưa bao giờ có thứ gì mà hắn không thể có được. Quyền thế, địa vị, tài sản của gia tộc, tất cả đã tạo nên sự tự tin và khí chất của một kẻ con cưng của trời.
"Ta không giấu nàng, quả thực ta đã từng nghĩ đến việc trực tiếp bắt nàng đi, hai chúng ta đã có con, lại có tình cảm, dù nàng có hận ta, ở bên cạnh ta lâu thì ta cũng sẽ có cách khiến nàng cam tâm tình nguyện.”
Bao nhiêu ngày đêm chìa lìa, cũng có lúc nỗi nhớ ăn mòn xương tủy, Thái Giới từng hối hận vì đã do dự, nhưng bây giờ nhìn lại, mọi thứ đều xứng đáng, " Nhưng ta lại có chút không cam lòng, Mẫn Mẫn mà ta muốn phải hoàn chỉnh, sống động rực rỡ, chứ không phải một người luôn chịu hạ mình, khắp nơi né tránh, nhẫn nhục chịu đựng.”
Hắn muốn toàn bộ con người nàng, từ trong ra ngoài, muốn tình yêu của nàng, chứ không phải chỉ là một cái xác không hồn, "Sự thật đã chứng minh, chúng ta quả thực là duyên phận trời định, không ai có thể cướp nàng khỏi ta. Bây giờ chẳng phải nàng đã cam tâm tình nguyện đi theo ta rồi đấy sao?”
Hắn thậm chí còn có chút đắc ý, "Mẫn Mẫn, nàng có yêu ta không?”
Thích thì có chút thích, còn về yêu, Phùng Mẫn tự hỏi lương tâm mà nói, vẫn còn thiếu một chút lửa, nàng né tránh ánh mắt mong đợi của hắn, đánh trống lảng: "Tối qua chàng bảo ta đưa Đại Bảo sang ngủ với nhũ mẫu, hôm nay muốn nói gì với ta?”
Nàng là không muốn nói, hay là... Thái Giới từ chối nghĩ đến khả năng đó, ánh mắt đen tối của hắn sầm lại, hắn im lặng kéo Phùng Mẫn lên giường, bắt đầu cởi quần áo nàng, Phùng Mẫn hoảng sợ, "Chàng làm gì thế?”
"Tối nay ta đã nói nhiều như vậy, chẳng lẽ nàng không tin ta sao?”
Hắn đè lên người nàng, tay chân khỏe khoắn quấn lấy nàng, Phùng Mẫn hoàn toàn không thể thoát ra được, "Tin, ta đương nhiên là tin rồi, nhưng chúng ta còn chưa thành hôn....”
"Về Kinh đô sẽ thành hôn, nàng đi cùng ta.” Trong đôi mắt sâu thẳm của hắn, dục vọng và tình cảm đều hiện rõ không xót thứ gì, Phùng Mẫn thực sự hối hận, biết thế đã không hỏi nhiều như vậy, khi tình cảm sâu đậm, sự giao lưu cơ thể sẽ càng trở nên mãnh liệt hơn.
Váy đã hoàn toàn tuột ra, da thịt càng tiếp xúc nhiều hơn, đặc biệt là sau khi nến tắt, tiếng thở dốc trong bóng tối trở nên nóng bỏng và mờ ám. Phùng Mẫn cắn chặt môi, không hợp tác lắm, cho đến khi chân nàng bị hắn vắt lên eo, vây thành, đưa ra lựa chọn cuối cùng. "Hoặc là đi cùng ta, hoặc là... nàng tự chọn, Mẫn Mẫn, nàng không thể cứ lợi dụng việc ta yêu nàng nhiều mà bắt nạt ta.”
Nàng bắt nạt hắn lúc nào chứ, vấn đề là nàng thực sự không thể đi cùng hắn, không danh không phận, chưa nói đến gia đình, bản thân nàng cũng không muốn. Nhưng cảm nhận được sự cứng rắn của hắn, cũng hiểu hắn đã nhịn quá lâu rồi, may mắn là bọn họ đang lén lút hẹn hò, không ai biết hắn mỗi tối đều ở chỗ nàng, bọn họ chắc chắn sẽ thành hôn, dù có sớm một chút... cả hai cùng tình nguyện, chắc cũng không sao đâu nhỉ?
Phùng Mẫn khẽ thở ra một hơi, hai tay chậm rãi ôm lấy bờ vai ướt đẫm mồ hôi của hắn, khuôn mặt nóng bừng vùi sang một bên, khẽ "ừm" một tiếng, liền cảm thấy hắn phấn khích vô cùng, gần như rất nhanh liền xông vào.
Phùng Mẫn không nhịn được thở ra tiếng, sợ bị người ngoài nghe thấy, vội vàng cắn chặt mô, vừa căng thẳng vừa kích thích, hắn lại "công thành" lâu như vậy, nàng thực sự bị hành hạ không chịu nổi.
Nàng không phát ra tiếng, hắn ngược lại càng không kiêng nể gì, bên tai là tiếng nước dồn dập, lại là những lời thì thầm lung tung của hắn, cả người nàng mềm nhũn như một quả đào căng mọng, tỏa ra mùi hương ngọt ngào, chỉ cần chạm nhẹ là tràn đầy nước. Hai lần qua đi, người nàng quả thực như vừa vớt từ dưới nước lên, căng cứng, run rẩy và bị vắt kiệt thêm nữa.
Cuối cùng hoàn toàn không thể chịu đựng được, nàng bị hắn bịt miệng, sau một trận khoái cảm tê dại đến tận da đầu thì ngất đi.
Quả nhiên ngày hôm sau ngủ quên, ánh nắng trong veo, xuyên qua khe cửa sổ rọi vào phòng, Phùng Mẫn xoa xoa cái lưng cứng đờ ngồi dậy, chậm rãi giơ cánh tay mềm nhũn lên mặc quần áo, trong lòng thầm mắng một người nào đó cả trăm lần.
Chu Tú Nhi ở bên ngoài gõ cửa, nói rằng ở nhà bên cạnh gửi đến một hộp đồ, Phùng Mẫn mở cửa, hộp đồ được mẫu thân nhét vào lòng. Vừa mở ra, Chu Tú Nhi ngạc nhiên nói: "Sao tự dưng lại gửi đến một cái hộp đầy lược thế này?”
Phùng Mẫn tự nhiên hiểu chuyện gì đang xảy ra, quay đầu nhìn lại, quả nhiên, mấy chiếc lược trên bàn trang điểm đã biến mất, nhất thời vừa tức giận vừa buồn cười, người này đúng là hũ giấm thành tinh rồi.