Mặt trời lên cao, bầu trời trong vắt, đúng là thời điểm tốt để xuất hành.
Từ một tháng trước, Phùng gia đã bắt đầu chuẩn bị cho cả nhà lên kinh, bận rộn nhất phải kể đến Phùng lão tam, ông có một mảnh ruộng lớn, không tìm được người đáng tin cậy trông coi thì thật sự không yên tâm. May mà người thân đều nhiệt tình, hứa chắc chắn sẽ chăm sóc ổn thỏa. Ai cũng biết Phùng Mẫn sắp gả vào nhà danh giá, của hồi môn không thể quá kém, phu thê Phùng lão tam chỉ trông chờ vào đợt thu hoạch vụ thu này.
Trăm mẫu ruộng của ông đã sớm giao cho những người làm nông ở dưới quê, Phùng lão tam là từ những tháng ngày nghèo khó mà đi lên, không nỡ bạc đãi người làm, chia lợi nhuận rất hào phóng, huống hồ đó là bát cơm của già trẻ trong cả gia đình, nên không ai làm việc không tận tâm, nhưng dù tận tâm đến đâu, cũng cần có người trông coi.
Lần này lên kinh để cưới tức phụ gả khuê nữ, ít nhất cũng phải mất một năm trời. Phùng lão tam đã nhờ người môi giới họ Trịnh trong thành giới thiệu một quản sự đáng tin cậy, rồi lại ủy thác cho một đứa chất nhi tháo vát. Mọi việc cần bàn giao đều đã bàn giao xong, đích thân dắt người đi vài chuyến, mấy chục mẫu đất trồng t.h.u.ố.c lá kia đặc biệt quan trọng, Phùng Mẫn đã nghe phụ thân và đường ca nhấn mạnh tới lui mấy lần.
Phùng lão tam bận rộn với đại kế của gia đình, Chu Tú Nhi cũng không nhàn rỗi, có vài tiểu bối thân thiết sắp thành thân, gia đình phải chuẩn bị trước đồ cưới và quà mừng, ngoài ra còn phải chọn đặc sản để mang lên kinh làm quà tặng, sao cho phải thật tươm tất.
Ngày nào bà cũng bận tối mắt tối mũi, ngược lại Phùng Mẫn được phụ mẫu giữ ở nhà, không cho quản việc lặt vặt, nàng chỉ việc luyện thêu thùa may giày, lúc rảnh thì tâm sự với đám tỷ muội, phụ mẫu nàng sau này vẫn có thể trở về, còn nàng thì không biết liệu có thể quay lại được nữa không.
Cứ nghĩ đến việc phải rời xa quê nhà đã sống hơn hai mươi năm, cũng giống như gả đi xa, suốt đời này khó có thể trở về quê cũ, từng cành cây ngọn cỏ ở nhà cũng trở nên lưu luyến. Nàng cũng có chút lo lắng khi phải đối mặt với những con người và những điều mới lạ, ngoài những thứ quen dùng, Phùng Mẫn đã gói một vài thứ khó bảo quản thành mấy phần, tặng cho các tỷ muội thân thiết, mấy người tỷ muội thân thiết như Quyên Nhi biết nàng sắp đi nên đã trao đổi quà tặng với nhau. Cả tháng na, Phùng gia luôn bận rộn rối ren.
Đến ngày chính thức lên đường, trong nhà cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, chỉ có phu thê Phùng đại cô lái xe lừa đưa cả nhà Phùng gia đến ngoài cổng thành, cùng đi còn có Thái Giới, không dám mang Thái Đại Bảo theo, sợ cậu nhóc mè nheo đòi đi cùng. Thái Giới cưỡi con ngựa đen cao lớn, đợi đoàn xe tạm dừng, liền kéo Phùng Mẫn lên ngựa, chạy về phía trước một đoạn.
Phùng Mẫn nhìn lướt qua hắn thấy phụ mẫu đang nhìn về phía này, có chút ngại ngùng, ngựa vừa dừng, nàng liền nhảy xuống khỏi lòng hắn, nói một cách bình thường: "Chàng trở về đi, chúng ta không có ở nhà, Đại Bảo tỉnh dậy sẽ quấy lắm. Cùng lắm là hai ba tháng nữa, các người cũng sẽ về mà.”
Nhưng hắn lại không nỡ, dù chỉ là tạm thời xa cách, cũng khiến lòng hắn bất an không rõ nguyên do, loại cảm giác này thật tệ, có lẽ là do lần trước nàng dứt khoát chia tay đã để lại bóng ma cho hắn. Thái Giới khẽ cúi đầu, ánh mặt trời chiếu lên người hắn, ngay cả sợi tóc cũng được phủ một lớp ánh sáng, không khí lạnh buổi sớm làm chóp mũi hắn ửng đỏ, đôi mắt sâu thẳm trông không vui vẻ chút nào, trông tràn đầy tâm sự.
Cảm giác có nhiều lời muốn nói, nhưng dường như đều không thể diễn tả chính xác tâm trạng bực bội lúc này của hắn: "Đến kinh thành ngoan ngoãn đợi ta, nói rõ chuyện của chúng ta với ca ca của nàng, ta sẽ sớm đến tìm nàng.”
Lời này hắn đã lặp lại rất nhiều lần, đôi khi nàng không kiên nhẫn, vào những đêm hắn lẻn vào phòng nàng, hắn vừa trêu chọc nàng, vừa nài nỉ chính miệng nàng đồng ý. Đặc biệt là tháng này, khi gia đình đã quyết định ngày lên đường, ban ngày người ra kẻ vào, hắn không tiện đến, buổi tối hắn cứ quấn lấy nàng rất lâu, có hai lần ngay cả hắn cũng dậy muộn, suýt chút nữa bị người nhà phát hiện.
Mặc dù lần nào cũng dừng lại ở bên ngoài, nhưng quá thường xuyên, gần như đêm nào cũng... Phùng Mẫn rất lo lắng mình sẽ mang thai trước khi cưới, ngay cả lời cam đoan chắc nịch của hắn cũng không làm nàng yên lòng, mấy ngày nay nàng gần như không cho hắn sắc mặt tốt, mãi đến sáng nay phát hiện có quỳ thủy đến, trái tim nàng mới nhẹ nhõm, lúc này nàng mới có tâm trạng để làm nũng với hắn.
Phùng Mẫn một chút cũng không có cảm xúc luyến tiếc, tựa như nàng đã nói, cùng lắm hai ba tháng nữa là sẽ gặp lại, càng cảm thấy hào hứng với chuyến đi xa này, trên mặt lúc nào cũng có nụ cười. Thấy nàng như vậy, hắn lại cảm thấy không thoải mái, vội vàng cúi đầu cắn một cái vào môi nàng, Phùng Mẫn che miệng, quay đầu nhìn về phía phụ mẫu, may mà họ ở xa, lại không chú ý đến hai người, nàng tức giận nói: "Chàng làm gì vậy?”
Thái Giới nâng cằm nàng, ngón cái lướt qua vết răng trên đôi môi đỏ mọng: "Mẫn Mẫn, ta nói nghiêm túc, ở nhà đợi ta.”
Sắp phải chia xa, hà tất phải làm chuyện không vui, Phùng Mẫn thật ra có thể cảm nhận được Thái Giới có chút lo lắng khi phải xa nhau, không hiểu tại sao hắn lại bận tâm đến vậy, lại quen nghĩ cho người khác, "Ta có lúc nào không nghiêm túc đâu? Cả nhà ta trên dưới ai cũng biết ta sắp gả cho chàng, ta còn có lựa chọn nào khác sao?”
Người này, từng bước chiếm cứ lòng người, phụ mẫu nàng sớm đã bị hắn chinh phục, hắn lại ban ân đức khắp nơi, ngay cả tiểu đệ đệ nhà Ngũ thúc của nàng vừa nhìn thấy hắn đã gọi tỷ phu, rốt cuộc hắn còn bất an chuyện gì nữa đây?
Phùng Mẫn làm sao biết được, sự công nhận của tất cả mọi người trong Phùng gia cộng lại cũng không có sức mạnh bằng một câu trấn an của nàng, hắn đã cầu xin nhiều như vậy, mà nàng chưa bao giờ cho hắn một lời hứa hẹn, ngay cả lời thổ lộ cũng chưa từng nói ra. So ra, những gì hắn nói và làm đã quá nhiều, quá cố chấp, khiến hắn trông có vẻ đáng ghét.
Hắn đưa tay ra sau lưng, thử nắm chặt hai lần, cuối cùng cũng kìm nén được xúc động muốn giam cầm nàng, khóe miệng hắn khẽ cong, cố gắng trấn an nội tâm đang bồn chồn của mình, "Ta chỉ dặn dò nàng một câu, đừng có gặp phải bạn bè gì của ca ca nàng, rồi liền quên mất ước định giữa chúng ta.”
Một câu này, trước đây Phùng Mẫn chỉ nghe lọt tai này tai kia, mặc kệ hắn ở một bên tự biên tự diễn kịch bản ‘nữ tử phụ lòng hán tử si tình’, cuối cùng lại âm thầm đòi nàng phải hứa hẹn, lúc này không hiểu sao nàng lại linh cảm được, một chút xuyên qua lớp vỏ ngoài ai oán, nhìn thấy một nỗi bất an đang dần lan tỏa.
Phùng Mẫn im lặng một lúc lâu, mượn thân hình con ngựa che khuất tầm nhìn từ phía kia, bỗng nhiên ngước đôi mắt cười sáng ngời lên, nhón chân hôn lên môi hắn một cái, rồi lại khẽ nói một câu, dưới ánh mắt đột nhiên sáng rực của hắn, nàng vội vàng lùi lại.
Sợ hắn kích động làm chuyện liều lĩnh, Phùng Mẫn lại lùi ra sau một bước: "Ta đi đây, chăm sóc tốt cho bản thân và Đại Bảo đấy.”
Xe ngựa của gia đình đã đến, không còn cơ hội nói chuyện nữa, Phùng Mẫn lên xe, vẫy tay chào gia đình cô mẫu, chiếc xe từ từ lăn bánh. Một lúc sau, nàng vén rèm xe quay đầu nhìn lại, người đã đưa tiễn họ một đoạn đường, đang dắt ngựa đứng trên sườn đồi, từ xa nhìn về phía nàng, dường như không ngờ nàng sẽ quay đầu lại, dáng vẻ chờ đợi kiên định lẫn cố chấp.