Điển Thiếp

Chương 115: Đào hoa của ai thì tự mình giải quyết (1)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~8 phút

Vị thê tử chưa cưới của Phùng Ký, là nữ nhi của Vệ tướng quân, khuê danh là Viên Phương Quỳnh, do một vị Điển quân của Trường Thủy làm mối, trạc tuổi Phùng Mẫn. Vì mẫu thân mất sớm, mấy đệ đệ muội muội không người chăm sóc, Viên tướng quân lại thường xuyên theo quân đi chinh chiến, nên mới làm lỡ dở hôn sự của đại nữ nhi.

Nghe Trương ma ma nói, nàng ta là người cực kỳ thẳng thắn và tháo vát, hiều quần áo giày vớ của Phùng Ký đều do tay nàng ta làm, lẽ ra Phùng gia nên xin ý kiến bà mối, rồi gặp mặt người Viên gia, nhưng nhất thời lại chưa kịp sắp xếp.

Phu thê Phùng lão tam lần đầu đến kinh thành, quy củ nơi kinh kỳ chưa hiểu rõ hết, chuyện của Phùng Ký đáng ra không cần người khác lo lắng, nhưng hắn ta lại bận rộn, nên ngày gặp mặt chính thức vẫn chưa được định ra.

Phùng Mẫn là tiểu bối, việc cùng tẩu tử đi dạo phố qua lại trước chẳng có gì to tát, nhìn ý của ca ca, có vẻ rất ưng ý hôn sự này, đương nhiên nàng không thể cản trở.

Hai cô tẩu đều tiếp xúc với đối phương bằng thiện ý lớn, quả nhiên Viên Phương Quỳnh là một người có tính cách cực kỳ tốt, ngày ở bên nhau cả chủ và khách đều vui vẻ.

Sau khi chuẩn bị xong hành trang, hai ngày sau Phùng Mẫn được người của Thái gia đến đón, nàng đi xuyên qua mấy tầng sân viện, trước tiên đến Thượng viện của Tưởng phu nhân.

Hai năm không gặp, Tưởng phu nhân vẫn giữ nguyên dáng vẻ năm nào, không thấy nửa phần già nua, thấy Phùng Mẫn bà thật lòng vui vẻ, hỏi nàng thành Vân Dương thế nào, gia đình ra sao, trên đường đi có thuận lợi không, Phùng Mẫn lần lượt trả lời, ngồi ở ghế dưới nói chuyện cùng Tưởng phu nhân.

Phùng Mẫn cũng không thay đổi nhiều, trước đây đối với Tưởng phu nhân nàng đã rất kính trọng, giờ sự kính trọng vẫn không đổi, nhưng lại bớt đi một chút thân thiết cố ý. Tưởng phu nhân biết địa vị của người trước mắt trong lòng nhi tử, bà cũng không phải là người không hiểu chuyện, cho tới bây giờ chỉ mong nhi tử của mình được tốt, thấy Phùng Mẫn tiến thối có độ, trước sau vẫn minh mẫn và thông tuệ, trong lòng chỉ có sự hài lòng, chỉ là vẫn có một nỗi phức tạp khó xử khó mà nói ra.

‎Tưởng phu nhân ngồi trên sạp, một tay chống đầu, trán đeo mạt ngạch, trông có vẻ không khỏe. Nếu không khỏe, gấp gáp gọi nàng đến làm gì? Phùng Mẫn không hiểu, chỉ đành ngồi dưới bầu bạn, cũng may rất nhanh, vị tiểu thư Thái gia trên danh nghĩa mời nàng đã đến.

Người gửi thiệp mời cho nàng là một muội muội họ hàng xa của Thái Giới, tên là Thái Nghiên, xếp thứ bảy, mới mười bốn tuổi. Vào cửa, nàng ta trước tiên thỉnh an thẩm thẩm, rồi đi đến trước mặt Phùng Mẫn, cười nói: "Tỷ chính là Mẫn tỷ tỷ sao? Ta nghe tứ bá mẫu nhắc đến tỷ, Đại Bảo thế nào rồi? Chừng nào thằng bé trở về?”

"Ta cũng không ở cùng với thằng bé nhiều, không biết chừng nào thằng bé trở về.” Tuy nói Thái Nghiên có ý tốt nhưng không cẩn trọng, Phùng Mẫn làm sao có thể kể rõ tình hình của Thái Đại Bảo, làm vậy chẳng phải là nói rõ nàng và Thái Giới qua lại mật thiết sao?

Thái Nghiên cũng không để ý, mấy người tỷ tỷ của nàng ta đều đã gả đi, trong nhà không có ai chơi cùng, nàng ta và Thái Đại Bảo rất thân thiết, chợt nhớ ra nên hỏi. Nàng ta ngồi bên cạnh Phùng Mẫn, giới thiệu những người cùng nàng ta vào, hai tỷ muội kia, Phùng Mẫn đã từng gặp, chính là hai chất nữ của Tưởng phu nhân, tỷ muội Khương Uẩn, Khương Huỳnh.

Nghe nói phụ thân của họ được điều đến Lạc Dương làm quan, nhà mới mua chưa kịp sửa sang xong, nên tạm thời ở tại Thái gia. Phùng Mẫn giữ thái độ mực thước mỉm cười với hai người, không nói nhiều. Khương Uẩn rất thân thiện, tuy là lần đầu gặp mặt, nhưng lại cư xử như một tiểu thư chủ nhà có lễ độ, không dám lơ là khách khứa.

Khương Huỳnh nhỏ tuổi hơn, tính tình tiểu thư, không thích tiếp chuyện với người khác, lúc nào cũng quấn lấy Thái Nghiên chơi, quay lưng lại với Phùng Mẫn nói chuyện riêng. Phùng Mẫn cảm nhận được Khương Huỳnh có chút không thích nàng, nên cố ý không thèm để ý đến nàng, nàng sẽ không để tâm đến những trò trẻ con này, ung dung nhấm nháp trà, ăn trái cây của mình.

Khương Uẩn nhìn một lúc, khẽ cười nói: "Muội muội ta bướng bỉnh, ở nhà luôn quấn lấy ta, hiện gờ có Nghiên muội muội, ngay cả ta cũng không thèm để ý nữa. Muội ấy không hợp với chúng ta.”

Phùng Mẫn cũng cười, "Ta lớn hơn nàng ấy nhiều, sở thích không giống nhau, không chơi cùng được cũng là chuyện bình thường.”

Bộ dáng Khương Uẩn trông rất dịu dàng, cử chỉ cũng ôn hòa, lời nói cũng nhẹ nhàng, không nhìn ra chút góc cạnh nào, nói tỷ muội bọn họ vừa mới đến kinh thành cũng không hiểu gì, thích chơi ném thẻ vào bình, đánh cờ, còn Thái Nghiên thích làm thơ vẽ tranh, không hợp chơi cùng nhau. Rồi lại hỏi Phùng Mẫn thích gì, giỏi cái gì.

Đám khuê tú kinh đô thường lấy sự dịu dàng, tĩnh lặng làm chủ đạo, ném thẻ vào bình và đánh cờ vẫn còn được coi là tao nhã, nhưng Phùng Mẫn lại thích cưỡi ngựa, còn cùng ca ca luyện vài thế võ rèn luyện sức khỏe, nói ra chẳng phải sẽ bị chê cười sao? Nàng đành lấy cớ là mình không có sở thích hay sở trường gì đặc biệt.

Khương Uẩn tưởng nàng khách sáo, liên tục an ủi không sao cả, Phùng Mẫn đối với Khương Uẩn cũng sinh ra không ít cảm tình tốt.

Tưởng phu nhân đúng là sau khi vào thu thì thân thể không khỏe, đang uống thuốc, Hồng Anh bưng thuốc đến, đặt lên bàn. Phùng Mẫn nghĩ dù sao cũng không đến lượt nàng làm gì, nên không động đậy, Khương Uẩn ngồi bên cạnh nàng thì nhanh chóng đứng lên, bưng chén thuốc thử xem nhiệt độ, rồi đích thân đút cho Tưởng phu nhân hai ngụm.

Tưởng phu nhân cảm thấy áy náy, tự cầm chén thuốc, chỉ Khương Uẩn nói với Phùng Mẫn: "Muội muội này của ngươi rất hiếu thuận, đối xử với ta không khác gì thân mẫu cả, sao ta lại không có một đứa nữ nhi nào nhỉ?”

Lưu ma ma cũng nói theo: "Khương đại cô nương cũng không khác gì nữ nhi của phu nhân, dù sao cũng là tỷ muội ruột, phu nhân cứ coi như nữ nhi mình đi.”

Khương Uẩn ngại ngùng cười, đợi Tưởng phu nhân uống thuốc xong, lại lấy mứt từ tay nha hoàn dâng lên, cuối cùng ngay cả khăn tay của mình cũng đưa ra, lau miệng cho Tưởng phu nhân. Phùng Mẫn nhìn, trong lòng cảm thấy là lạ, nhưng lại không nói ra được chỗ nào không đúng.

Uống thuốc xong, Tưởng phu nhân muốn nghỉ ngơi, bảo chủ nhà là Thái Nghiên đưa khách ra ngoài chơi, ba người đều đứng lên, chỉ có Khương Uẩn là bất động, nói muốn ở lại nói chuyện với di mẫu. Tưởng phu nhân lại khen ngoan ngoãn, giữ nàng ta lại.

Thái Nghiên đưa Phùng Mẫn và Khương Huỳnh vào sân viện của mình, đám nha hoàn mang trà và điểm tâm đến, đồ vật trong Thái phủ đều tinh xảo, những chiếc điểm tâm nhỏ xinh như cánh hoa vừa đẹp vừa ngon.

Phùng Mẫn có hơi đói, ăn hai miếng, liền nghe thấy Khương Huỳnh ở một bên khúc khích cười, khi nàng nhìn sang, Khương Huỳnh liền sai nha hoàn mang phần của mình đến bàn của Phùng Mẫn, "Ta nghe nói bên Tây Bắc không có những thứ tinh xảo như điểm tâm, bánh bột ngô gì đó to hơn cả mặt người, Phùng tỷ tỷ ăn điểm tâm ở kinh đô chắc chắn sẽ không đủ no đâu, phần của ta cũng cho tỷ đi.”

Phùng Mẫn không biết nha đầu này thật sự thiếu suy nghĩ hay là cố ý làm khó nàng, ai cũng là khách, nàng họ Phùng mang tiếng tham ăn, họ Khương ngươi cũng khó tránh khỏi bị đánh giá là tráo trở, cần thiết phải thế không.

Phùng Mẫn quay đầu đi, coi như không nghe thấy, Thái Nghiên vội vàng giảng hòa, lấy ra một chiếc Cổ cầm quý giá mình cất giữ cho hai người xem, "Đây là chiếc đàn ta nhận được vào sinh nhật năm ngoái, thất ca ca ta biết ta thiếu một cây đàn tốt, nên đã tìm về tặng ta, các ngươi có muốn thử không?”

Thất ca của Thái Nghiên chính là Thái Giới, nghĩ đến thất ca vì vị tẩu tẩu trước kia mà trong phủ chẳng có ngày nào vui vẻ, vậy mà còn dụng tâm nghĩ cho mình, mình lại chơi thân với Thái Đại Bảo, nên ‘yêu ai yêu cả đường đi ’, Thái Nghiên rất thích Phùng Mẫn, nên người đầu tiên nàng ta mời là Phùng Mẫn: "Mẫn tỷ tỷ có muốn thử xúc cảm không?”

Phùng Mẫn cười nói: "Ta không biết đánh đàn, hay là ngươi đánh một khúc cho bọn ta nghe đi.”

Thái Nghiên lại quay sang hỏi Khương Huỳnh, Khương Huỳnh cũng không biết đánh, nhưng nàng ta rất hứng thú, năn nỉ Thái Nghiên dạy nàng ta. Phùng Mẫn liền ngồi một bên, xem hai tiểu cô nương đánh đàn. Khương Huỳnh đã qua tuổi vỡ lòng, ngón tay cứng đờ, không thể đánh tốt được, nàng ta lại rất thích, vô cùng ngưỡng mộ Thái Nghiên như một vị quý nữ, đánh đàn rất hay, ngón tay bị căng đến đỏ cả lên, vẫn đánh sai lạc chẳng ra cái gì.

Dây đàn mảnh bị kéo vang lên "bang bang", Thái Nghiên đau lòng đến nỗi mặt mày sắp không thể giữ nổi nữa, nhưng lại ngại làm mất hứng của khách, mãi đến khi Khương Uẩn đến muộn, nói đã đến giờ ăn cơm, mới giải cứu được chiếc Cổ cầm quý giá này khỏi tay Khương Huỳnh.

Điển Thiếp

Chương 115: Đào hoa của ai thì tự mình giải quyết (1)