Điển Thiếp

Chương 116: Đào hoa của ai thì tự mình giải quyết (2)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~9 phút

Bữa cơm được dọn trong sân viện của Tưởng phu nhân, Tưởng phu nhân đã ngủ, bốn người tự ăn, cơm nước xong xuôi, được Thái Nghiên dẫn đi thăm hai vị phu nhân khác trong Thái phủ, ngồi một lát, tán gẫu trò chuyện.

Ngày hôm đó chỉ có ăn uống và vui chơi, không có bất kỳ cuộc trò chuyện sâu sắc nào với Tưởng phu nhân, bà cũng không hỏi han gì về Thái Giới hay Thái Đại Bảo, Phùng Mẫn thấy m.ô.n.g lung, không hiểu rốt cuộc Tưởng phu nhân gọi nàng đến là để làm gì, buổi tối nàng muốn trở về, cứ ở nhà người khác một cách lúng túng như vậy cũng không ổn.

Tưởng phu nhân lại không cho nàng đi, nói trong phủ không có ai bầu bạn, muốn Phùng Mẫn ở lại thêm mấy ngày, để đám nữ tử bọn họ thân thiết với nhau.

Phùng Mẫn cũng không rõ mình bị sao, phản ứng đầu tiên lại là nhìn Khương Uẩn, vừa đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Khương Uẩn, lông mày nàng giật giật. Khương Uẩn không ngờ Phùng Mẫn đột nhiên nhìn mình, vội vàng nở một nụ cười, thấy Phùng Mẫn cũng cười, liền quay đầu đi.

Phùng Mẫn thật sự không muốn ở lại, nhưng Tưởng phu nhân quá nhiệt tình, Thái Nghiên cũng tha thiết khuyên nhủ, còn nói buổi tối sẽ ngủ cùng nàng, nàng đành "cung kính không bằng tuân mệnh.”

Thái gia chỉ có mình Thái Nghiên là nữ nhi chưa đến tuổi gả, những cô nương khác hoặc là quá nhỏ, hoặc là họ hàng xa, lại không sống trong phủ. Thật sự không có bạn chơi, giờ cùng lúc có ba người đến, nàng ta rất vui, có nàng ta ở giữa chu toàn, Phùng Mẫn chơi cũng rất vui vẻ.

Khương Huỳnh có tính tình đại tiểu thư, không ai để ý đến nàng, nàng cũng mặc kệ, đôi khi còn phải nịnh nọt để chơi cùng hai người bọn nàng, cứ thế mọi người dần hòa hợp hơn. Chỉ có một mình Khương Uẩn, rõ ràng nhỏ hơn Phùng Mẫn vài tuổi, nhưng cách đối nhân xử thế lại chu đáo, cẩn thận không giống một tiểu cô nương, đối với trưởng bối lại quan tâm ấm áp, khiến người khác so với nàng ta đều giống như kẻ ngốc.

Đặc biệt là Phùng Mẫn, thường xuyên bị người khác mang ra so sánh, ngay cả Thái Nghiên cũng kéo nàng nói chuyện riêng, "Mẫn tỷ tỷ biết nấu ăn không? Thẩm thẩm ta thích ăn những món thanh đạm mềm mại, chúng ta có nên làm một chút điểm tâm gì đó mang qua không?”

Tiểu cô nương Thái Nghiên đáng yêu, còn dùng từ 'chúng ta ' để giữ thể diện cho Phùng Mẫn, chẳng phải ý là muốn nàng lấy lòng bà mẫu tương lai sao? Bởi vì nàng không chủ động lấy lòng, thì sẽ có người khác tích cực thay vào, ở lại được hai ngày, Phùng Mẫn đã nhận ra, Khương Uẩn đối với vị di mẫu là Tưởng phu nhân này có phải là tốt quá mức hay không? Có thể coi là quá sốt sắng, ngay cả Thái Nghiên cũng nhận ra manh mối.

Người ta là m.á.u mủ ruột thịt quan tâm lẫn nhau, thế nào cũng có thể nói thông được, nàng là một vị khách không thân không thích, làm sao có thể làm những chuyện thừa thãi? Làm vậy chỉ khiến người ta chê cười, Phùng Mẫn giả vờ ngây ngô, "Tay nghề của ta không thích hợp để làm cho người bệnh ăn, đợi phu nhân khỏe rồi ta sẽ làm để tự bêu xấu vậy.”

Thái Nghiên lại nói: "Hoa cúc trong nhà ấm nở nhiều lắm, thẩm thẩm ta rất thích. Chúng ta đi chọn một chậu mang tặng thẩm ấy, để thẩm ấy nhìn vào vui vẻ, bệnh tình cũng nhanh khỏi hơn.”

"Những việc này, quản sự trong nhà ấm sẽ sắp xếp, vả lại chẳng phải hôm qua Khương đại cô nương mới tặng hoa rồi sao, muội đừng đánh trống lảng nữa, đến lượt muội đi cờ rồi.”

Thái Nghiên nhìn Phùng Mẫn vô tri vô giác, cũng không tiện nói rõ ra, vị tẩu tẩu tương lai này của nàng, trông lanh lợi xinh đẹp như vậy, sao lại không có chút cảm giác nguy hiểm nào? Nghĩ đến thất ca thân thiết và tiểu chất nhi đáng yêu, Thái Nghiên vẫn thiên vị Phùng Mẫn, không muốn nàng thua một cách mờ mịt, nên hễ rảnh rỗi lại kéo nàng đến tứ viện vấn an Tưởng phu nhân.

Thời điểm hai người họ đến, không có gì bất ngờ, Khương Uẩn đang ở đó, bầu bạn với Tưởng phu nhân, còn nói muốn làm một cái mạt ngạch mới cho di mẫu.

Tưởng phu nhân dựa vào gối mềm, mỉm cười nhìn mấy cô nương, ánh mắt đảo qua lại trên người Phùng Mẫn và Khương Uẩn mấy lần, kỳ thực bà rất quý mến Phùng Mẫn, nhi tử có thể hạnh phúc, bà còn vui hơn ai hết.

Gia thế Phùng gia có thấp một chút, nhưng lấy vợ lấy người hiền đức, nếu không có gì bất trắc, bà cũng đã chấp nhận, nhưng lại đúng lúc ông trời lại đưa đến một chất nữ tốt như vậy đến bên cạnh bà, đáng yêu như thế, lời nói của muội muội cũng có ý muốn kết thông gia với nhà bà, bà đương nhiên rất vui.

Nhưng đứa nhi tử kia của bà, nổi tiếng là bướng bỉnh, một mặt bà do dự giữa hai cô nương, muốn chọn một người tốt hơn, mặt khác lại sợ nhi tử không hợp tác. Thôi thì cứ để hai cô nương ở cùng nhau, ai thích hợp làm chủ mẫu tương lai của Thái gia hơn, một mình bà nói cũng không tính.‎

Ôm lòng muốn quan sát thêm, cứ chờ hai cô nương thi thố tài năng, Khương Uẩn cho tới bây giờ luôn tỏ ra ôn hòa và chu đáo, trên dưới ai cũng khen ngợi không ngớt. Còn Phùng Mẫn thì chẳng có động tĩnh gì, ngay cả Tưởng phu nhân cũng không đoán ra nàng có ý gì, đành gọi nàng đến gần để quan tâm.

Phùng Mẫn cẩn thận, đương nhiên là ăn ngon ở tốt, mọi người đều tốt, không có một chút gì không hài lòng. Chỉ là đã ra ngoài mấy ngày rồi, ở nhà vẫn đang chuẩn bị hôn sự của ca ca, nàng trốn tránh nhàn rỗi ở một bên không tốt, muốn sớm về nhà.

Tưởng phu nhân dừng lại một chút, cười nói: "Ngươi là một cô nương, lại không thể ra ngoài làm việc, có gì mà cần ngươi bận rộn chứ? Nếu thiếu thứ gì, trong phủ có phòng may vá, bảo họ làm cho là được rồi.”

Khương Uẩn cũng nói đỡ: " Đúng vậy, trong nhà Phùng tỷ tỷ thiếu thứ gì, ta cũng rảnh rỗi, tay nghề may vá chút gì đó cũng có.”

Danh không chính ngôn không thuận, Phùng Mẫn không cầu gì ở Thái gia, cũng tuyệt đối không muốn nhận gì từ phủ này, đương nhiên là từ chối.

Phùng Mẫn cứ dửng dưng như vậy, ngay cả Khương Uẩn cũng không hiểu nổi.

Nhưng mỗi ngày nàng ta đều bận rộn hầu hạ di mẫu, còn Phùng Mẫn và Thái Nghiên mỗi ngày chơi gì, nàng ta thật sự không biết, vất vả lắm cũng có một tai mắt nhỏ, nhưng cũng là một người chẳng có đầu óc, lén véo tai muội muội nói: "Bảo muội ở cùng Nghiên muội muội, cứ làm mình làm mẩy, muội xem người ta bây giờ còn dẫn muội đi chơi nữa không?”

Khương Huỳnh đang tháo cửu liên hoàn, hất tay tỷ tỷ ra, ai da nói: "Nghiên nha đầu kia nhỏ nhen như vậy, ta mới không muốn ở cùng nàng ta, ngày đó chỉ chơi đàn của nàng ta một chút, tỷ không thấy nàng ta không vui sao? Chúng ta đâu phải không có đồ tốt.”

"Muội tưởng ở đây thì đồ tốt trong nhà này là của muội sao? Đợi về nhà rồi, làm gì còn những thứ đồ ăn ngon uống tốt này nữa, cả một đám người hầu hạ một mình muội, đúng là một nha đầu ngốc.” Khương Uẩn bó tay với muội muội ngây thơ này.

Khương Huỳnh lại nói: "Không có thì thôi chứ sao, nhà chúng ta tuy không giàu bằng nhà di phu, nhưng cũng khá mà, ta còn chưa nói tỷ đó, tỷ đâu phải là nha hoàn, lúc nào cũng hầu hạ bên cạnh di mẫu làm gì? Bên ngoài đều bắt đầu có lời ra tiếng vào rồi đấy.”

Khương Uẩn bình thản cầm chén trà thơm, "Nói gì?”

"Nói tỷ... nói tỷ muốn gả cho biểu ca, tỷ tỷ, tỷ nói thật với ta, tỷ có thật sự nghĩ như vậy không?”

"Loại chuyện này, có liên quan gì đến việc chúng ta có nghĩ hay không. Đương nhiên đều do phụ mẫu quyết định, muội cũng không biết xấu hổ sao.”

Khương Uẩn lảng tránh, nhưng Khương Huỳnh lại truy hỏi đến cùng, có chút nghiêm túc nói: "Ta biết tỷ luôn thông minh, tài giỏi hơn ta, chí khí cũng cao. Nhưng tỷ không nghe người trong phủ nói sao? Biểu ca và vị biểu tẩu trước đây không hòa thuận, bên cạnh cũng luôn sạch sẽ, đều là vì....”

"Ta biết, ta biết cũng không ít hơn muội, muội yên tâm đi, ta có chừng mực. Sau này muội lại nghe thấy những lời vớ vẩn đó, tuyệt đối đừng để ý, chúng ta và di mẫu đã lâu không gặp, di mẫu đối xử tốt với chúng ta như vậy, bị ốm mà biểu ca không có bên cạnh, ta tận chút hiếu tâm thì có làm sao? Mẫu thân và di mẫu đều không nói gì, muội thì nghĩ nhiều quá đi.”

Khương Uẩn nói chắc nịch như vậy, Khương Huỳnh không thể không tin, "Không có thì tốt rồi, biểu ca quả thực tốt hơn những nam nhân bên ngoài kia, nhưng hắn đã chọn người khác rồi, chúng ta không thèm nữa.”

Ánh mắt dịu dàng của Khương Uẩn trầm xuống, đồng ý rồi, nhưng mỗi ngày nàng ta vẫn sốt sắng chạy đến bên cạnh Tưởng phu nhân, thân mật với di mẫu như thân mẫu, mang so với Phùng Mẫn thì thấy không ổn.

Nhưng chính Phùng Mẫn thấy ổn là được, không làm bất kỳ chuyện gì thừa thãi, sự tự tin của nàng ngay cả Khương Uẩn cũng cảm thấy nghi hoặc, nàng ta cười tủm tỉm dò hỏi về những chuyện ở Tây Bắc, nói chuyện một lúc thì lại chuyển sang Thái Giới.

"Ta cũng không rõ cuộc đàm phán diễn ra thế nào, chắc cũng sắp xong rồi chứ?"

Phùng Mẫn ôm giỏ, đứng bên đường nhìn Thái Nghiên và Khương Huỳnh tranh nhau hái hoa quế, Khương Uẩn vừa xoắn khăn tay vừa hỏi: "Phùng tỷ tỷ lâu như vậy không gặp biểu ca và tiểu chất nhi, chắc nhớ họ lắm nhỉ?”

"Cũng tạm.” Gương mặt Phùng Mẫn dưới ánh nắng tỏa ra ánh sáng dịu dàng, đôi mắt hơi híp lại, dường như không quan tâm đến chuyện gì.

Khương Uẩn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp đó, nghĩ rằng ngoài việc mình không đẹp bằng Phùng Mẫn, mọi thứ khác đều tốt hơn nàng, di mẫu cũng thích mình, nàng ta khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Thực ra nàng ta cũng không muốn tranh giành với Phùng Mẫn, chỉ là Thái gia và Tưởng phu nhân quá phù hợp với tiêu chuẩn tìm nhà chồng của nàng ta, nên nàng ta luôn muốn cố gắng một chút. Hiện tại mọi việc đều rất thuận lợi, chỉ có vị người trong lòng của biểu ca này hơi phiền phức, khi đã thấy được ưu thế lớn của nàng ta, cũng nên biết tự xấu hổ, âm thầm rút lui rồi chứ.

Sao lại cứ như không có chuyện gì, một chút cũng không lo lắng? Khương Uẩn thực sự không thể nhìn thấu, điều này giống như hai người đấu đài, một người tung ra mười tám chiêu thức, người đối diện lại không hề hấn gì, còn không thèm coi ngươi ra gì, lẽ nào lại có lý đó.

Khương Uẩn không tin có ai lại có thể bình tĩnh như vậy, nàng ta còn đang nghĩ xem dùng cách gì để thử xem bản chất thật của đối thủ, nhưng Phùng Mẫn không cho nàng ta cơ hội này, vì nể mặt Tưởng phu nhân, nàng ở lại Thái phủ đã mấy ngày, rồi vội vàng gọi người nhà đến đón về.

Nàng đã sớm nói, nàng không muốn sống một cuộc đời tranh giành, nói được thì làm được. Khương Uẩn đến vì ai, thì người đó tự mình giải quyết lấy đi.

Điển Thiếp

Chương 116: Đào hoa của ai thì tự mình giải quyết (2)