Tất cả mọi chuyện, Viên Phương Quỳnh đã nghe Phùng Ký kể, liền chuẩn bị thêm vài đôi giày đôi tất cho người bên nhà chồng, nhân lúc Phùng Mẫn ở đây, nàng ta mở hòm ra, lấy một bọc vải màu trơn, cười nói: "Tay nghề của ta không tốt, đã làm một đôi giày cho muội muội, kiểu dáng kinh đô, cũng không biết muội muội có đi quen không, thử xem."
Phùng Mẫn là người không ngồi yên được, thường xuyên đi lại bên ngoài, đế giày không chỉ phải dày mà còn phải mềm, chú trọng đến đế giày, chỉ may thân giày phải là chỉ gai ba sợi, để cho chắc chắn.
Nàng cũng chỉ sau khi đến kinh đô, mới mua hai đôi giày thêu tinh xảo và đẹp mắt, cái mặt giày màu sắc tươi sáng, thêu thùa tinh xảo đó, làm sao nỡ đi vào nơi bùn đất. Hèn chi các tiểu thư kinh đô cổng lớn không ra cổng trong không tới, chỉ một đôi giày thôi đã đủ để hạn chế và gò bó rồi.
Viên Phương Quỳnh là đại tỷ trong nhà, dưới còn có hai muội muội và một đệ đệ, quần áo giày dép đều do nàng ta tự tay làm, tay nghề cực tốt, mấy đôi giày làm cho người Phùng gia cũng rất có tâm.
Phùng Mẫn xỏ vào thử, vừa chân lại vừa đẹp, vừa nhìn đã rất thích, nàng cởi ra, lại dùng vải bọc lại, cười nói: "Tay nghề của tẩu tẩu tốt hơn ta nhiều, đồ này thật tươi sáng, ta sẽ đi trong phòng, để tránh ra ngoài làm bẩn."
Đồ do mình làm ra được người khác công nhận, Viên Phương Quỳnh cũng mỉm cười, Phùng Mẫn là người đầu tiên trong Phùng gia tiếp xúc với nàng ta ngoài Phùng Ký, vừa gặp đã thể hiện sự thiện chí lớn.
Lần trước hai cô tẩu đi dạo phố, nàng ta dẫn theo hai muội muội, Phùng Mẫn còn tặng mỗi người một chiếc trâm cài ngọc trai, giống như muội muội ruột của mình vậy, một người tiểu cô như thế này, trước khi về nhà chồng, đã cho nàng ta rất nhiều sự tin tưởng.
Có đôi khi có những chuyện không tiện hỏi Phùng Ký, hỏi Phùng Mẫn chắc chắn sẽ nhận được cách giải quyết thỏa đáng, trong thời gian ngắn, nàng ta đã hòa nhập vào gia đình mới
Ngược lại, Chu Tú Nhi lại có chút không tự nhiên, khi Phùng Ký dẫn thê tử đi lại mặt, trong nhà cuối cùng chỉ còn lại ba người. Bà đi đến phòng Phùng Mẫn, một chân bước qua cửa nói: "Không biết phụ tử Đại Bảo khi nào trở về, sớm định chuyện của con đi, ta cũng sớm giao việc nhà cho tẩu tử của con."
Vì đã quyết định sẽ quay về quê, Chu Tú Nhi không định quản việc nhà của nhi tử nữa, thứ nhất, những xã giao bên ngoài, phu thê họ không thể phân biệt rõ ràng quan hệ thân sơ, dễ gây hiểu lầm mà đắc tội người khác. Chi bằng giao cho đôi phu thê trẻ tự họ thương lượng mà làm; thứ hai, của hồi môn của Phùng Mẫn và tài sản của Phùng Ký trộn lẫn với nhau, lâu dần, tức phụ nhìn vào cũng không hay.
Không phải sợ tức phụ để ý chuyện gì, chỉ là chuyện vốn dĩ có thể rõ ràng, hà tất phải tự chuốc lấy hiềm nghi, làm phụ mẫu, chỉ mong nhà nhi tử an ổn, không có đạo lý nào lại tự gây họa.
Giống như món quà Thái Giới gửi đến, bà đương nhiên hiểu đó là của nữ tế ương lai tặng cho nữ nhi, nhưng nếu đặt vào sổ sách của Phùng gia, thì không có chuyện chỉ tặng riêng cho một người, trước đây cả bốn người trong gia đình không ai so đo, giờ có tức phụ rồi, cũng phải cân nhắc đến cảm nhận của người ta.
Mấy ngày nay, Chu Tú Nhi và Viên Phương Quỳnh đối xử với nhau khá khách sáo, tức phụ mới thì không nói, luôn cung kính lễ phép, còn Chu Tú Nhi thì không hề có thái độ của bà mẫu.
Phùng Mẫn cứ nghĩ họ sống với nhau rất tốt, không nghĩ mẫu thân sẽ không quen, mỉm cười nói: "Khi nào nên về thì sẽ về thôi. Chẳng phải tẩu tử đã nói tẩu ấy còn trẻ, người quản việc nhà rất tốt sao? Người còn phải lo lắng điều gì nữa?"
"Nha đầu ngốc, ta cũng từng là tức phụ mà ra, con xem tẩu tử con miệng nói ta quản việc nhà rất tốt, nhưng phía dưới có bao nhiêu phiền phức đây. Cứ nói như hôm qua ca ca con nói cấp trên mừng thọ, nhà chúng ta phải chuẩn bị quà mừng thọ, ta định hỏi hắn cho cẩn thận, hắn lại có việc đi ra ngoài, hỏi tẩu tử con, nàng ấy cũng phải nghe ý hắn. Một chuyện phải qua lại mấy người truyền lời, chi bằng giao ngay cho tẩu tử của con luôn, có gì không rõ, phu thê họ ở trong chăn cũng đã thương lượng xong, đỡ để ta ở giữa làm vướng víu.”
"Tẩu tử của con là tức phụ mới vào cửa, không tiện nói gì, nếu ta không muốn làm, ca ca con lại không cho, đúng là con cái đều là nợ mà." Kể từ khi đến kinh đô, lại không có người thân bạn bè, cũng không có việc gì làm, thời gian trôi qua, chỉ cảm thấy phiền muộn.
Phùng Mẫn không ngờ mẫu thân lại muốn về quê đến vậy, nàng cân nhắc nói: "Thực ra cả nhà chúng ta ở cùng nhau không phải rất tốt sao? Nhà ở xa thế, một bức thư đi đường mất hơn một tháng mới nhận được. Người và phụ thân đã già rồi, ca ca đương nhiên không yên tâm để hai người cô đơn ở quê nhà, con cũng không nỡ xa hai ngời."
"Sao lại nói là bọn ta cô đơn ở quê nhà, ca ca con tài giỏi như vậy, các thúc bá ở quê nể mặt hắn cũng sẽ chăm sóc bọn ta, hơn nữa gia nghiệp của chúng ta bây giờ cũng không nhỏ, đâu có đạo lý cứ phiền phức người ngoài trông coi mãi. Con xem phụ thân con đó, mấy hôm trước còn ra ngoài đi khắp nơi, xem nhiều cũng thấy chán rồi. Mấy ngày nay ông ấy cứ nhàn rỗi ở nhà, tối qua còn nhắc đến chuyện đất ở nhà nên bón phân, không biết ngũ ca con có để tâm không."
Thực ra, sự lo lắng của Chu Tú Nhi còn có một phần không tiện nói ra, mấy hôm trước nữ nhi bị Thái gia đón đến ở mấy ngày, về sau tuy không nói gì, nhưng sau đó người của Thái gia lại đến mời, nàng lại kiên quyết không đi.
Hiểu nữ nhi không ai bằng mẫu thân, nữ nhi của bà là người rất kiên cường, không thích tranh chấp thị phi, nếu có người nào đó đắc tội với nàng, nàng xưa nay không chịu hao tâm tốn sức để oán hận, chỉ là tự mình tránh xa ra mà thôi, cái thái độ tránh mặt Thái gia này, ít nhiều cũng khiến người ta lo lắng.
Chu Tú Nhi không khỏi thầm lo lắng trong lòng, có phải thái độ của Thái gia lại thay đổi rồi không? Hay là mấy ngày đi làm khách đã phải chịu uất ức gì?
Bà cũng không tiện hỏi trực tiếp, chỉ nghĩ rằng nữ tế tương lai sớm trở về, rốt cuộc có ý định gì, nói thẳng ra thì hay hơn, nếu thực sự không vừa ý, gia đình họ cũng không phải ham phú quý của người ta, cùng lắm thì lại đưa nữ nhi về, phu thê họ còn mong như thế nữa là.
Thái Giới, người đang bị Chu Tú Nhi nhớ mong, sau khi xử lý xong việc của sứ đoàn, cách đây nửa tháng đã nhanh chóng lên đường trở về, hắn đã sớm lên kế hoạch trên đường về, về nhà sẽ than vãn với Hoàng đế biểu ca của hắn trước, cầu hắn ta ban hôn cho Mẫn Mẫn để chống lưng, nếu không được thì ban cho một chút của hồi môn.
Còn về gia đình, hắn đã xa nhà nửa năm, quyết tâm đã đủ, người nên hiểu tự nhiên sẽ hiểu, người không hiểu thì vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu, hắn cũng không hy vọng những người đó hiểu ra.