Phong trần mệt mỏi về tới kinh thành, không kịp về nhà, mà vào cung trước để báo cáo sự việc.
Hoàng đế quả thực rất yêu quý biểu đệ này, tâm tư tinh tế nhưng lại gan lớn và không bị gò bó, rất nhiều việc mà một vị hoàng đế như hắn ta không thể làm được, thì biểu đệ lại có thể, cứ tùy ý như vậy, ít nhiều cũng khiến người ta khó chịu.
Hai người thương lượng xong việc công, cùng nhau đi dạo trong vườn hoa, nhìn thấy biểu đệ tràn đầy khí thế, tinh thần phấn chấn, Hoàng đế nhớ lại, ngày đó biểu đệ nói chắc nịch rằng sẽ vì nước mà cống hiến, chạy đi tận Tây Bắc xa xôi, hại hắn ta bị cữu cữu làm phiền suốt một thời gian dài, ngay cả khi Hoàng hậu triệu kiến cữu mẫu, trong lời nói cũng không tránh khỏi chút u oán.
Liền có chút ý xâu xa: "Đệi thì thoải mái rồi, đi chuyến này đã đạt được tâm nguyện chưa? Ta và biểu tẩu của đệ bị đệ hại thảm rồi, nghe không ít lời than phiền."
Thực ra, cho dù cữu cữu cữu mẫu là thân thích, nhưng là thần tử, sao dám liên tục làm phiền Hoàng đế, chỉ là đôi khi ở trong yến tiệc nhắc đến, cũng chỉ là vài câu chuyện gia đình, không dám oán hận, nhưng Hoàng đế lại cố tình bóp méo để tìm lỗi, thì Thiên Vương Lão Tử có đến cũng phải chịu.
Thái Giới lập tức sững sờ, phản ứng đầu tiên là phụ mẫu hắn là người cẩn trọng, sẽ không ở bên ngoài mà hủy thể diện của hắn, dù hắn quả thực rất tự tung tự tác. Nghĩ lại, không thể thỉnh cầu Hoàng đế ban hôn được rồi, vì đã nhắc đến hắn, thì tất sẽ liên quan đến Mẫn Mẫn, mà Hoàng đế cũng biết vì sao hắn chạy đến Tây Bắc, nếu hắn lại thể hiện sự coi trọng, chỉ sẽ làm hại người kia.
Tuy nhiên, hắn vẫn khá hiểu Hoàng đế, hai người cũng đủ thân thiết, lúc này lập tức vung tay áo, "Biểu ca còn không biết đệ sao? Thích tự do nhất, sợ phiền phức nhất. Trong nhà chỉ có một mình đệ, từ nhỏ đã được phụ thân đặt kỳ vọng lớn, mẫu thân tuy thương yêu, nhưng mọi chuyện cũng không thể vượt quá khuôn khổ. Họ càng như vậy, đệ lại càng muốn ra ngoài đi đây đi đó, tự nhiên lại trở nên ngược với lẽ thường, ngược lại biểu ca đã vất vả rồi, đệ ở đây xin bồi tội với biểu ca."
Thái Giới trịnh trọng quỳ xuống dập đầu, Hoàng đế cũng không tiện truy cứu nữa. Dù sao khi hắn ta còn là Hoàng tử, mẫu phi của hắn ta lúc nào cũng dặn dò, một ngày cũng không được lơ là. Chỉ là khó khăn lắm mới có chút vui vẻ, hắn ta không chịu dễ dàng bỏ qua, cười híp mắt nói: "Đừng tránh nặng tìm nhẹ, ta nói đệ tâm nguyện đã thành, lần này trở về là để thành thân đi."
Thái Giới thận trọng nói: "Thần tuổi cũng đã lớn, dưới gối chỉ có một mụn con, trong khi Hoàng đế đã có bốn vị hoàng tử thông minh lanh lợi, sao có thể hiểu được nỗi khó khăn của thần."
"Đã vội vàng như vậy, vậy trẫm ban thưởng cho ngươi thêm hai người nữa? Không quá ba năm, hậu viện của ngươi sẽ trở nên náo nhiệt thôi."
Mặc dù có câu tôn giả ban thưởng, không thể từ chối, nhưng Thái Giới không thể cứ thế mà chấp nhận việc hậu viện bị nhét người vào, lập tức bày ra một phần buồn bực, ba phần cười khổ nói: "Biểu ca muốn xem náo nhiệt thì cứ nói thẳng đi, đệ khi xưa chỉ có hai người mà đã náo loạn không yên, đệ không có bản lĩnh để cân bằng một đám người, đến lúc đó gà bay chó sủa, còn đâu thời gian mà lo việc bên ngoài."
Hoàng đế có tam cung lục viện lại cân bằng rất tốt, lời khen ngợi ẩn ý trong lời nói của biểu đệ khiến long tâm đại duyệt, cười ha ha nói: "Nhìn cái bản lĩnh của ngươi kìa, am nhi tốt chí ở bốn phương, một người nữ nhân đã vây khốn ngươi rồi sao? Người đã bỏ đi kia ngươi chẳng phải đã đuổi theo về được rồi ư?"
Giả vờ nửa ngày, đến khi thực sự liên quan đến nàng, hắn vẫn không nhịn được mà bênh vực: "Khế ước đã như vậy, không thể tính là bỏ đi."
Hoàng đế vừa giận vừa buồn cười, cũng có chút hiểu cho cữu cữu cữu mẫu của hắn ta, nếu hắn ta mà có một người nhi tử nặng chuyện nữ nhi tình trường anh hùng khí đoản thế này, sao có thể yên tâm giao phó giang sơn, "Ngươi thì tình sâu như vậy, nhưng trẫm nghe nói, người ta rõ ràng biết nhà ngươi....”
Nói đến đây, Hoàng đế dừng lại một chút, dường như còn nửa câu sau nhưng lại giấu đi, chuyển hướng nói: "Bên ngươi là không phải khanh thì không cười, còn người ta lại có cũng được, không có cũng không sao, không nói cữu cữu cữu mẫu, ngay cả trẫm cũng không thể chấp nhận được."
Vô duyên vô cớ nghe Hoàng đế nói một tràng không đầu không đuôi, rồi lại nhớ đến cái Hoàng uy ẩn sau những lời nói đùa kia, Thái Giới tự nhủ trong lòng rằng biểu ca bây giờ đã là vị Hoàng đế nắm giữ thiên hạ rồi, những sự thoải mái và thân mật ngày xưa, e rằng phải kiềm chế lại, nhưng cũng không thể quá câu nệ, tóm lại, cái giới hạn này, phải xác định lại từ đầu.
Chuyện này thì không sao, điều quan trọng là cái câu bênh vực Mẫn Mẫn kia, vốn dĩ không muốn gây rắc rối cho nàng, nhưng lại không nhịn được. Chỉ mong Hoàng đế biểu ca ngàn vạn lân đừng để ý đến gia đình hắn nữa.
Mang theo đầy rẫy sự khó hiểu trong lòng, Thái Giới trở về nhà, sớm đã có người nhà đợi trước cổng phủ rộng lớn bằng đồng vàng, mặt mày niềm nở chào đón: "Đại gia cuối cùng cũng đã về rồi, tiểu thiếu gia đã được đưa đến viện của Tứ phu nhân. Đại gia có nhắn lại là không ở Ngô Đồng Viện, nên phu nhân đã sai người dọn dẹp Thúy Vi Viện. Dọn dẹp vội vàng, e rằng còn phải mấy ngày nữa mới có thể ở được."
Thái Giới đáp lại một tiếng đã biết, rồi đi gặp phụ thân trước, hôm nay vào cung chỉ nói chuyện ở Tây Bắc, tình hình triều chính hắn không rõ, Hoàng đế cũng không nói cho hắn biết. Có lẽ không có việc gì quan trọng, mà nếu có việc quan trọng, thì qua việc Hoàng đế triệu kiến người rồi trò chuyện mấy canh giờ cũng đủ thấy tâm trạng thế nào, Thái đại nhân nghe nhi tử bẩm báo, trong lòng đã có tính toán, liền cho hắn đi.
Thái Giới đi thẳng ra hậu viện, một là để thỉnh an mẫu thân, hai là đã xa nhi tử nửa ngày, không biết tiểu tử đó có quen không. Hắn vừa đi vào, đã có các nha đầu dọc đường chạy về phía sau bẩm báo, khi vào đến cửa, Tưởng phu nhân đã đợi sẵn ở trên, cười híp mắt đợi nhi tử dập đầu, nhìn thấy con lại gầy đi, trong lòng cũng xót xa.
Bà đi xuống vỗ mấy cái, vai nhi tử rắn chắc, thẳng tắp và khỏe khoắn, trong lòng lại vui vẻ trở lại: "Xong việc này rồi thì ở nhà thêm vài năm đi, mẫu thân của con đã già rồi, con đi, lại mang cả Đại Bảo đi, ta còn có gì để mong đợi nữa."
Thái Giới đợi mẫu thân vừa khóc vừa cười nói xong, an ủi mấy câu, ánh mắt quét một lượt xung quanh: "Đây chẳng phải là sợ Đại Bảo náo loạn, làm phiền đến sự yên tĩnh của người sao?"
"Đại Bảo so với con hồi nhỏ thì hiểu chuyện hơn nhiều, vừa ăn cơm xong đã ngủ một giấc, giờ đang chạy sau đuôi tiên hạc chơi kìa. Lát nữa, con dẫn Đại Bảo đi gặp lão thái gia đi, ông cụ cũng đang nhớ thằng bé đấy."
Lời còn chưa dứt, sau tấm bình phong có một loạt người bước vào, trong phòng đột nhiên trở nên chật chội.