Thái Giới thấy có thêm mấy gương mặt lạ, cũng không để ý lắm, ánh mắt lướt qua nhi tử đang mặc một bộ gấm hoa lộng lẫy, rồi nghĩ lát nữa không thể để mẫu thân chiều chuộng quá, chợt nghe mẫu thân ngồi ở ghế trên cười nói: "Con qua đây, đây là hai muội muội bên nhà di mẫu của con, các con chưa gặp nhau bao giờ, giờ gặp rồi, sau này phải hòa thuận mà sống với nhau nhé."
Thái Giới nghe vậy ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén, khuôn mặt lạnh lùng làm tan đi khí chất thanh tú, giống như một thanh bảo kiếm sắc bén nhưng lại có phần kiềm chế. Không chỉ Khương Huỳnh bị áp đảo, ngay cả Khương Uẩn cũng thấy hơi lạnh người, may mà thái độ của biểu ca vẫn coi như hòa nhã, nếu không thì thật sự tưởng hắn không chào đón mấy nàng ta.
Khương Uẩn hơi khựng lại, lấy một miếng bánh sữa đậu để dụ Thái Đại Bảo, Thái Đại Bảo là một cậu nhóc mũm mĩm thích ăn, lại đặc biệt giữ đồ ăn, nên cực kỳ trắng trẻo mũm mĩm, bộ dáng sáng sủa tinh tế, vừa về đã bị một đám người vây quanh, phụ thân lại không có ở đây, có vẻ hơi rụt rè và im lặng.
Mời nãy còn bị Khương Uẩn dắt tay, vừa thấy Thái Giới xuất hiện, liền lập tức bỏ những người khác lại để ôm lấy đùi phụ thân mình, giờ đến cả bánh ngọt cũng không cần, hờn dỗi quay đầu đi chỗ khác.
Thái Giới vỗ vỗ lên m.ô.n.g nhi tử: "Đại Bảo, không được vô lễ, biểu di cho con bánh ngọt, không muốn cũng phải nói một câu."
Khương Uẩn bị khựng lại, mỉm cười nói: "Biểu ca, Đại Bảo phải gọi ta là biểu cô mới đúng."
"Ồ, vậy à? Ta không để ý."
Thật quá thiếu thành ý, Khương Uẩn vẫn là một tiểu cô nương được nuôi dưỡng trong khuê phòng, da mặt mỏng, có chút sượng mặt không xuống được, nhưng may mắn là những người khác đều không để ý.
Nàng ta nghĩ lần đầu gặp mặt, Thái Giới cũng không đến nỗi làm khó nàng ta, nên cũng không nói gì, chỉ là đối với di mẫu càng ân cần hơn. Khi ăn cơm thậm chí còn đứng bên cạnh di mẫu gắp thức ăn như một tiểu tức phụ.
Những người khác không ai ngó nghiêng, rõ ràng đây không phải là lần đầu, e rằng lý do cũng rất đầy đủ, nên không ai có ý kiến gì.
Thái Giới vẫn lạnh lùng quan sát, hắn cứ nói Hoàng đế có vẻ có chuyện gì đó chưa nói xong, thì ra là thế này. Trong lòng hắn cũng có chút tức giận, hắn chỉ muốn có một mình người đó thôi, tại sao gia đình lại luôn can thiệp như thế? Mẫu thân hắn có ý gì? Cứ giữ biểu muội ở bên cạnh như một tức phụ, mong rằng ngày qua ngày hắn sẽ chấp nhận nàng ta sao?
Sắc mặt của thiếu chủ tử không tốt, trước và sau bữa ăn không nói một lời, đám hạ nhân biết cách nhìn sắc mặt đều kiềm chế giọng nói, sợ mình trở thành nơi trút giận.
Cơm nước xong xuôi, trà cũng uống qua, Khương Uẩn nhìn di mẫu, rồi lại nhìn biểu ca, ý định vốn đầy tự tin không biết sao đột nhiên bị nhụt chí, cho đến giờ phút này, những thông tin nửa vời nàng ta thu thập về biểu ca mới trở nên cụ thể.
Mọi cục diện tốt đẹp có lợi, so với thái độ của người mấu chốt kia, đều không đáng nhắc đến. Khương Uẩn giấu đi cảm xúc phức tạp, âm thầm lui xuống, những người khác nối đuôi nhau rời đi.
Tưởng phu nhân cũng có chút bất đắc dĩ, bà thừa nhận có ý so sánh chất nữ với Phùng Mẫn, nhưng cũng là muốn thử thăm dò lòng nhi tử một lần nữa, bà không tin nhi tử mình thực sự chỉ nhất quyết không phải người nọ là không được, thiếu niên yêu cái đẹp, bao nhiêu vương tôn công tử, trái ôm phải ấp, cho dù là tiên nữ, sống lâu ngày cũng sẽ quên bẵng đi, sao bà lại nuôi ra một đứa si tình như vậy cơ chứ?!
Tưởng phu nhân đang hờn dỗi, Thái Giới đặt chén trà xuống: "Con nghe nói biểu muội đã ở phủ một thời gian rồi, mẫu thân sao lại có thể giữ nữ nhi nhà người ta mãi như vậy? Đâu phải không có nha đầu hầu hạ, lại để khách hầu trà, nói ra thì hay ho gì."
"Đâu phải ngày nào cũng vậy, chỉ có một hai lần thôi, ta bị đau đầu, biểu muội con hiếu thảo, thay con làm tròn đạo hiếu mà con còn không vui nữa? Con lại không chịu ở nhà quan tâm đến lão mẫu của con."
Dù sao cũng không phải muốn tuyệt giao với nhi tử, cũng không muốn thực sự chọc giận hắn. Tưởng phu nhân bây giờ thực sự cảm thán giống như Chu Tú Nhi, nhi tử nữ nhi đều là nợ, làm phụ mẫu, nhượng bộ mãi rồi cũng thành quen.
"Vẫn là nên sớm đưa biểu muội trở về đi, di mẫu ở nhà chắc chắn cũng rất cô đơn."
Ngược lại thì rất hiếu kính với mẫu thân người khác, Tưởng phu nhân u sầu nói: "Nếu ta muốn giữ biểu muội con ở lại thêm vài ngày nữa thì sao?"
"Viện của gia gia bên đó lớn, ông cụ ở một mình chắc chắn cũng rất cô đơn, con và Đại Bảo sẽ qua đó ở cùng ông cụ một thời gian, chờ đến khi biểu muội đi rồi, con sẽ trở lại."
Tưởng phu nhân hoàn toàn không nói nên lời, cũng không biết phải làm sao với đứa nhi tử ngang bướng này, đành nhìn hắn cung kính cáo lui, dẫn Đại Bảo đi thỉnh an thái gia gia.
Rời khỏi phòng của di mẫu, Khương Uẩn càng nghĩ càng không cam lòng, đã cố gắng lâu như vậy, mắt thấy niềm hy vọng một bước lên mây đã ở ngay trước mắt, không thể vì một chút thái độ lạnh nhạt mà lùi bước. Nàng ta từ trước đến nay đều có thể nhún nhường để đạt được mục đích, vì thế đã sai nha hoàn chú ý đến động tĩnh ở tiền viện.
Nha đầu thân cận của nàng ta luôn cùng một lòng với nàng ta, từ bên ngoài trở về đã thầm thì với nàng ta: "Mọi người đều nói biểu thiếu gia rất không thích vị nãi nãi trước kiaa, quả nhiên là vậy, Ngô Đồng Viện tốt như thế cũng không ở, Thúy Vi Viện tuy lớn, nhưng không có chút cây cối nào, trơ trọi thì có thú vị gì chứ."
Khương Uẩn lại nhớ ra Phùng Mẫn hình như đã từng nói, nàng thích tự mình trồng hoa cỏ, biểu ca của nàng ta không thể nào đã chọn sẵn tân phòng ngay bây giờ rồi chứ. Càng nghĩ trong lòng càng không yên, nghe nói Thái Giới đã dẫn Thái Đại Bảo từ viện thái lão gia trở về, liền lập tức mang bát mì do chính tay mình làm sang.
Vừa vào cửa, lại thấy hai gia bộc và một bà tử đang quỳ ở dưới bậc đá, thấy có người đến, họ cũng không ngẩng đầu lên, trong viện yên lặng một cách lạ thường.
Thái ma ma từ trong cửa đi ra, tiến lên hành lễ nói: "Trời đã tối rồi, đường lại mù mịt, biểu cô nương sao lại đến đây?"
Khương Uẩn chỉ vào cái giỏ: "Thấy Đại Bảo hôm nay không ăn được bao nhiêu, trẻ con không giống người lớn, cẩn thận kẻo đói mà hư người, ta đã làm một chút món ăn phương Nam, canh này được hầm bằng lửa nhỏ một canh giờ, rất bổ dưỡng và dễ tiêu hóa, nên muốn mang đến cho đứa bé ăn, dưới đây là có chuyện gì vậy?"
Chuyện của các chủ tử, hạ nhân sao có thể nói ra? Chỉ đành tiếp tục giả vờ hồ đồ, Thái ma ma cười nói: "Hai vị gia vừa mới về, đường xa mệt mỏi, vốn dĩ đã mệt rồi, chỉ định nghỉ tạm. Ai ngờ đại gia vừa vào cửa đã nổi nóng. Cô nương không biết đấy thôi, đại gia của bọn ta rất cổ quái, cho dù là đồ tốt đến mấy, chỉ cần là đồ của ngài ấy, vứt đi cũng không muốn người khác chạm vào. Mấy đồ trang trí trong phòng này có vài chỗ đã bị thay đổi mà không được ngài ấy đồng ý, liếc nhìn một cái là biết ngay. Nhất là màn trên giường trên tháp, đều là đồ quen dùng từ Tây Bắc mang về. Cho dù cũ nát rồi, đại gia không lên tiếng, bọn ta không ai dám động. Thế nên giờ mới..."
Mấy người đang quỳ kia đều là người quét tước trong phòng của Thái Giới, còn người chỉ huy họ thay đổi đồ lại chính là Khương Uẩn. Nàng ta cũng thấy những món đồ trang trí kia thực sự đã cũ kỹ, ngay cả nàng ta cũng không dùng, chỉ nghĩ muốn thay bằng đồ tốt hơn, để biểu ca trở về ở thoải mái một chút mà ghi nhớ cái tốt của nàng ta, sao lại nghiêm trọng đến mức phạt hạ nhân quỳ gối?