Điển Thiếp

Chương 121: Không chút do dự đi cùng nàng (5)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Mặt Khương Uẩn lập tức đỏ bừng, xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống, Thái ma ma nhìn thấy cũng khá thông cảm. Vốn dĩ Khương Uẩn là họ hàng, cho dù có làm gì không tốt, chủ nhà chẳng lẽ lại không khoan dung nàng ta được hay sao? Nhưng tiếc là chính nàng ta không tự trọng, đến với mục đích, thì không trách được người khác.

Lần này đại gia phạt là phạt hạ nhân, nhưng thực ra là làm tổn thương thể diện của ai thì những người có mặt đều hiểu rõ, mấy người đang quỳ dưới đất cũng hiểu, đều liếc mắt nhìn Khương Uẩn.

Khương Uẩn hít một hơi thật sâu, đưa cái giỏ cho Thái ma ma, nhưng Thái ma ma không dám nhận, bài học trước mắt vẫn còn đang quỳ dưới đất kia kìa.

Đang không biết phải làm sao, Thái Giới bước ra, hắn còn chưa tắm rửa, nhưng đã thay một bộ quần áo khác, vòng eo rắn chắc, đôi chân dài thẳng tắp.

Trong đêm tối mờ ảo, đôi mắt hắn giống như những ngôi sao băng lạnh lẽo, khiến người ta không rét mà run.

Khương Uẩn không dám chọc giận hắn nữa, nhưng vẫn phải vãn hồi danh dự của mình, lập tức nói: "Phòng của biểu ca là do ta dẫn người đi dọn dẹp, tiểu muội không biết thói quen của biểu ca, đã đắc tội với biểu ca rồi. Mong biểu ca nể tình ta vài ngày nữa là về nhà, không biết khi nào mới có dịp đến làm khách lại, mong biểu ca đừng so đo với tiểu muội."

Một câu tiểu muội, một câu muội muội, cuối cùng nàng ta cũng đặt mình vào đúng vị trí. Trong lúc nhiều chuyện như thế này, Thái Giới cũng không muốn gây thêm rắc rối, "Ta vừa nghe mẫu thân ta nói, biểu muội ngày mai sẽ về, ta mới trở về, đã tiếp đãi không chu toàn."

Khương Uẩn nuốt cục tức vào trong, nói: " Đúng vậy, ngày mai sẽ về. Vốn dĩ là ta đã làm phiền quá lâu, di mẫu thương ta, lại cứ giữ ta ở lại, ta cũng không tiện nói đi là đi."

Sáng sớm ngày hôm sau, Khương Uẩn đã xin phép Tưởng phu nhân ra về, hỏi lý do gì cũng không nói. Sau khi tìm hiểu, Tưởng phu nhân cuối cùng cũng hiểu rõ ngọn ngành của sự việc ngày hôm trước.

May mắn thay, Thái Giới còn nể mặt mẫu thân của hắn, chỉ nói rằng mấy người kia bị phạt quỳ là vì có người tố cáo tham gia đánh bạc vào nửa đêm, Khương Uẩn được gỡ ra khỏi mọi chuyện, nhưng dù sao cũng không còn mặt mũi nào để ở lại nữa.

Tại đây, Thái Giới nhìn bóng lưng Khương Uẩn vội vã rời đi, trong lòng cũng lo lắng, hắn đã hỏi thăm rõ ràng, cảnh tượng trên bàn ăn hôm nay hắn nhìn một cái đã hiểu, Mẫn Mẫn còn được mẫu thân hắn mời đến ở tận mấy ngày, nàng thông minh như vậy, có gì mà không hiểu chứ?

Vội vã tắm rửa xong, dỗ Thái Đại Bảo ngủ xong, lúc này lặng lẽ ra khỏi cổng viện.

Phùng Mẫn vẫn chưa biết Thái Giới đã trở về, nấy ngày nay nàng đặc biệt nhàn rỗi, lại quen biết hai muội muội của tẩu tẩu, hôm nay hai cô nương này đến nhà làm khách, mấy người cười đùa ồn ào đến khi trời tối hẳn mới về phòng nghỉ ngơi.

Phùng Mẫn tắm xong trở về, Nhị muội muội của tẩu tẩu vẫn còn nằm ở cửa sổ đối diện nhìn nàng, nàng vẫy tay, cười nói: "Ngủ sớm đi, mai chúng ta lại chơi."

Phùng Ký trực ban không có ở nhà, Viên Phương Quỳnh sắp xếp cho hai muội muội ở phòng bên cạnh phòng mình, ôm một cái chăn qua, từ cửa sổ thấy tiểu cô, cũng dặn mau ngủ. Lại gọi Nhị muội muội đóng cửa sổ lại, cẩn thận kẻo bị côn trùng vào: "Mẫn tỷ của muội hiền lành, muội đừng cứ bám lấy nàng ấy, nàng ấy mà thấy phiền thì ta cũng khó nói."

Nhị muội muội của nàng ta tính cách rất trầm lặng, nhưng lại rất hợp với Phùng Mẫn, mới thân thiết một ngày đã đi theo trước sau rồi, lễ phép đến mức cả bà mẫu cũng khen mấy câu.

Viên Phương Quỳnh không biết nguyên do, nhưng Tam muội muội tinh quái của nàng ta lại biết, vốn đang ôm sách vẽ tranh xem dưới đèn, nghe vậy liền lật người, cười nhạo nói: "Đại tỷ, tỷ còn không biết nhị tỷ sao? Ai xinh đẹp thì tỷ ấy đều thích chơi cùng, tỷ không thấy tỷ ấy nhìn Mẫn tỷ không chớp mắt luôn à."

"Vậy sao?" Thực ra lần đầu tiên nàng ta gặp tiểu cô cũng thấy kinh diễm, nhưng lâu dần thì cũng quen. "Cái tật cứ thích cái đẹp của muội thế này thì bao giờ mới sửa được? Sau này gả cho người ta, cũng chỉ nhìn mặt thôi sao? Thật khiến người ta lo lắng mà."

Khuôn mặt tròn nhỏ của Nhị muội muội đỏ lên vì xấu hổ, nhưng cuối cùng cũng không nói lời phản bác, hai tỷ muội lại nói thêm vài câu rồi tắt đèn nghỉ ngơi.

Phùng Mẫn ngồi trước gương trang điểm, người trong gương có làn da trắng trẻo không thua kém gì người ở kinh đô, đều nói thổ nhưỡng nước nôi phương Nam nuôi dưỡng con người, nàng xem như đã cảm nhận được điều đó, Đại Bảo ở kinh đô một năm, về lại Tây Bắc lại không bị đen đi, không biết khi nào hai phụ tử đó mới trở về.

Đang nghĩ vẩn vơ, thấy đèn đối diện đã tắt, Phùng Mẫn cũng tắt đèn dầu, chui vào chăn. Mắt vừa nhắm lại, bên tai lại bắt được tiếng chim hót quen thuộc. Nàng chợt nhớ ra, có người trước đây mỗi khi trèo tường vào đều giả tiếng chim hót, tim Phùng Mẫn đập thình thịch, nàng trở người xuống giường, không dám thắp đèn, từ dưới gối sờ ra một viên ngọc phát sáng, khẽ khàng mở cửa sổ.

Một khuôn mặt đã lâu không gặp cứ thế tươi cười xông vào đáy mắt của nàng, nàng cứ ngỡ mình không nhớ hắn, hóa ra chỉ là chưa gặp mà thôi, một khắc gặp được kia, niềm vui sướng dâng trào che kín khắp trời đất.

Thái Giới nhẹ nhàng xoay người vào phòng, ôm chặt lấy Phùng Mẫn đang mặc áo đơn, cảm nhận cơ thể ấm áp và hương thơm quen thuộc của nàng, giọng nói trầm thấp đầy đau khổ: "Nhớ nàng c.h.ế.t mất."

Phùng Mẫn ngây dại, ở trong bóng tối, hai trái tim cùng đập thình thịch, Thái Giới không đợi được Phùng Mẫn nói, mò mẫm nâng mặt nàng lên, hôn tới tấp, vuốt ve, sự trống rỗng vì nhớ mong được thỏa mãn phần nào, hắn trêu ghẹo: "Đến cả tướng công cũng không nhận ra sao? Sao lại ngây ngốc vậy, tắt đèn làm gì, ta còn chưa nhìn nàng cho tử tế nữa."

Hơi ấm phả lên mặt, hơi nóng của nam nhân đốt cháy nàng, sự hiện diện đó quá mạnh mẽ, sao có thể không nhận ra? Chỉ là có chút ngại ngùng mà thôi, Phùng Mẫn cúi đầu: "Hơi bất ngờ, ta tưởng chàng còn mấy ngày nữa mới về. Người nhà đều ngủ cả rồi, tẩu tẩu và hai muội muội của tẩu ấy cũng ở đây, phụ mẫu ta ở ngay bên cạnh."

Thái Giới mò mẫm dẫn nàng đến bên giường, rồi hắn nằm ngửa xuống, cảm thấy thoải mái một chút, kéo Phùng Mẫn nằm xuống theo: "Đừng lo, ta không làm gì đâu. Đại Bảo ngủ một mình, ta ở một lát rồi sẽ về."

Nàng cũng có ý gì khác đâu, người này tự hắn không đứng đắn, lại còn làm nàng nghĩ lệch lạc, Phùng Mẫn sờ lên cơ bắp cứng rắn ở eo hắn, bất mãn nói: "Ta có nói gì đâu, chỉ là muốn chàng nói nhỏ tiếng một chút, chàng lại nghĩ đi đâu vậy?"

Thái Giới cười khẽ hai tiếng: "Ta cũng chẳng nghĩ gì cả, chỉ là nói trước một câu để nàng khỏi sợ thôi." ‎

Trong phòng tối đen như mực, đưa tay không thể thấy rõ năm ngón, dạ minh châu cũng bị Phùng Mẫn giấu đi, khi hạ giọng nói chuyện thì cũng ở khoảng cách gần mới đảm bảo đối phương nghe thấy, "Không có chuyện gì thì chàng mau về đi. Đại Bảo ngủ một mình, nhỡ đâu thằng bé tỉnh dậy không thấy chàng thì khóc thì sao?" Chẳng phải lộ hết cả ra ư?

Điển Thiếp

Chương 121: Không chút do dự đi cùng nàng (5)