Điển Thiếp

Chương 122: Không chút do dự đi cùng nàng (6)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Tuy nói là không nhất định sẽ bị người ta đoán ra hắn đêm khuya đến tìm nàng, nhưng cũng là có tật giật mình, cho dù có chu toàn đến mấy Phùng Mẫn cũng lo, huống chi nơi này không phải là cái tiểu viện liền kề của họ trước đây, trên đường đi còn tốn công, hơn nữa lại còn có lệnh giới nghiêm nữa!

Ý của nàng là thương nhi tử, nhưng trong mắt hắn lại là một cách giải thích khác, tóm lại là hắn không vui, "Chúng ta đã bao lâu rồi không gặp nhau, vừa đến nàng đã đuổi ta đi, nàng đến kinh thành lâu như vậy, không có người ngoài nào nhắm vào nàng chứ?"

Nàng đâu phải tiên nữ, cho dù là tiên nữ, cũng đâu bị người ta ngày nào cũng nhớ đến như vậy, Phùng Mẫn thấy buồn cười: "Chàng nghĩ ai cũng giống chàng, giữ chặt ta đến như vậy? Ở đây ta cũng chỉ là một muội muội của võ quan cấp thấp, không tiền không thế, người khác có thể mong đợi gì chứ?"

Hắn lại có chút nghiêm trọng: "Nàng không biết đâu, có vài người nhà không có chí khí, nhà mà sinh được nữ nhi xinh đẹp, thì chỉ một lòng muốn dùng nữ nhi để tìm kiếm giàu sang phú quý. Việc gì dơ bẩn cũng làm được, hoặc chỉ cần thấy nữ nhi nhà người khác xinh đẹp, cũng phải xen vào, cứ như là nhà họ đi khắp nơi giới thiệu cho người ta vậy. Ta thế chẳng phải là lo lắng nàng gặp phải loại người không ra gì đó sao?"

"Chàng yên tâm đi, không có đâu, phụ mẫu ta là người như thế nào chàng không rõ à? Họ sẽ không làm ta phải chịu thiệt thòi đâu."

Thái Giới im lặng một lúc, dường như nghĩ đến điều gì đó, cuối cùng cũng không nói ra. Chỉ cần bên cạnh nàng không có người nào quấy lấy là được, hắn yên tâm và muốn ở lại với nàng thêm một lát, nhưng Phùng Mẫn lại giục hắn mau về.

Thái Giới bất đắc dĩ, cũng cảm thấy tủi thân, Hoàng đế nghi ngờ, phụ mẫu bất mãn, lại còn có một biểu muội đến gây rối, hắn dọn dẹp đến lao lực mệt mỏi, nàng không an ủi hắn thì thôi, lại cứ nghĩ đến chuyện khác.

Nhưng những khó khăn đó tuy phiền phức, hắn lại không muốn nàng biết rồi lo lắng vô ích, đành chậm rãi đứng dậy, trước khi đi cuối cùng hắn cũng nhớ ra mục đích của chuyến này.

Dưới ánh trăng thanh lạnh, hắn quay người lại, nhìn chằm chằm vào làn da gần như phát sáng của nàng, ánh mắt dịu dàng đến mức có thể chảy ra nước: "Mẫn Mẫn."

Tiếng gọi này của hắn chất chứa biết bao nhu tình, khiến trái tim Phùng Mẫn cũng mềm nhũn theo: "Sao vậy?"

Hắn cười cười, dường như có chút không chắc chắn, hỏi một câu mà ngay cả bản thân hắn cũng thấy ngớ ngẩn: "Nàng có bằng lòng gả cho ta không, cái loại cam tâm tình nguyện ấy."

Nếu nàng không nhớ lầm, hắn đã thay đổi cách hỏi vấn đề này rất nhiều lần rồi. Tại sao đến nước này rồi mà vẫn thiếu cảm giác an toàn như vậy? Nàng không khỏi tự hỏi, liệu mình có quá mức thu mình rồi hay không?

Không đợi được câu trả lời, Thái Giới gần như cường điệu: "Bất kể lúc nào, nàng cũng phải chọn ta, phải tin ta có biết không?"

Gặp mặt vội vàng, chỉ vẻn vẹn hai khắc, Thái Giới đã trở về.

Phùng Mẫn chờ tin tức từ phía hắn, nhưng lại bặt vô âm tín, cũng may người nhà đều không biết, nếu không phụ mẫu quan tâm ắt sẽ loạn, không biết phải sốt ruột thế nào, Phùng Mẫn cũng chỉ coi như đêm đó hắn chưa từng đến, vẫn làm những việc cần làm.

Một buổi chiều bình thường nọ, Phùng Mẫn cùng mẫu thân đang hái rau trong sân thì chợt nghe tiếng gõ ở cổng lớn.

Hóa ra là Lưu ma ma trong viện của Tưởng phu nhân, dẫn theo vài tiểu hoàng môn trắng nõn sạch sẽ. Vị đại thái giám tuổi dẫn đầu có vẻ ngoài phú quý, cũng không vào nhà, nói: “Đây là Phùng tiểu thư phải không? Tiểu thư có phúc, Hoàng hậu nương nương triệu kiến, mời ngài vào cung một chuyến, iệu đã chuẩn bị xong, đi ngay thôi.”

Vô duyên vô cớ, tại sao Hoàng hậu lại triệu kiến nàng? Phùng Mẫn rất hoài nghi, nhưng thấy Lưu ma ma cung kính đứng bên cạnh vị đại thái giám kia, lại còn gật đầu với nàng, thì rõ ràng đây là sự thật.

Với thái độ này, dường như không đi không được? Phùng Mẫn cởi tạp dề trên người xuống, giải thích vắn tắt với Chu Tú Nhi hai câu, vì thái độ nàng bình thản nên đã trấn an được mẫu thân.

Viên Phương Quỳnh đứng một bên, lại rất kinh hãi, lo lắng nhìn Phùng Mẫn, nhỏ giọng nói: “Ta sẽ đi tìm đại ca của muội ngay.”

Từ Phùng gia đến Hoàng cung nguy nga có một khoảng cách khá xa, Phùng Mẫn không bao giờ lo lắng về những chuyện chưa xảy ra, nàng lặng lẽ ngồi trong kiệu nhắm mắt dưỡng thần, sau khi trải qua kiểm tra, nàng cảm thấy càng đi càng sâu vào trong, cho đến khi chiếc kiệu dừng lại.

Tấm rèm cửa được vén lên, một cô cô trông đoan trang, hiền hậu mời nàng xuống kiệu. Thấy Phùng Mẫn không vội vàng, đi theo sau nàng ta cũng không nói nhiều, sau khi vào điện lại không hề nhìn ngang ngó dọc.

Đại điện lộng lẫy, hoành tráng nhưng trống trải, đám cung nữ qua lại có trật tự, không hề có tiếng động, khiến Phùng Mẫn cũng cảm thấy có chút căng thẳng. Cung nữ dẫn nàng vào để nàng lại trong phòng, rồi biến mất không dấu vết.

Nhuyễn tháp trải chăn lụa vàng lộng lẫy trên sảnh hẳn là chỗ ngồi của Hoàng hậu, phía dưới hai hàng ghế gỗ hoa lệ quý giá, nhưng trong Hoàng cung quy củ nghiêm ngặt, nếu người trên không lên tiếng, ai dám ngồi?

Phùng Mẫn cứ đứng như vậy nửa canh giờ, càng đợi trong lòng càng bất an, cảm thấy chân sắp cứng ngắc, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng từ phía sau tường truyền đến, dưới sự sắp xếp của các cung nữ, Hoàng hậu khoan thai mà đến.

Phùng Mẫn nghe thấy có người ở phía trên ngồi xuống, thong thả uống nửa chén trà, rồi mới như sực nhớ ra Phùng Mẫn, tỏ vẻ không mấy chân thành nói rằng vừa rồi có chút việc bận, đã để nàng chờ lâu rồi.

Phùng Mẫn vội nói không dám, sau khi được ban cho chỗ ngồi, nàng chỉ dám ngồi nửa người ở vị trí đầu tiên phía dưới, yên lặng chờ đợi. Hoàng hậu thấy nàng bị bỏ qua lâu như vậy mà vẻ mặt vẫn không tỏ vẻ nóng nảy, trong lòng hài lòng, “Ta nghe nói, trước đây khi ngươi làm thiếp trong Thái gia rất không an phận, khiến hậu viện không yên, ngay cả đại phòng cũng bị ngươi bức đi, sau này khi Thái tiểu đại nhân đi Tây Bắc thì lại quấn lấy hắn, mê hoặc hắn không tôn trọng phụ mẫu, xác thực có chuyện này hay không?”

Sau khi cho Phùng Mẫn một đòn phủ đầu, lời trách mắng quả nhiên đã đến, mặc dù Phùng Mẫn đã sớm chuẩn bị, nhưng vẫn không khỏi sửng sốt, cung kính nói: “Thần nữ không dám, lúc ấy vào Thái phủ là do điển khế, giấy trắng mực đen rõ ràng, trong nhà thần nữ bây giờ vẫn còn giữ một bản. Lúc đó đã nói rõ, nếu sinh được một nhi tử, không cần đợi đến kỳ hạn cũng có thể rời phủ, thần nữ hiểu rõ trách nhiệm của mình, sau khi đứa bé đầy tháng liền xin từ biệt Tưởng phu nhân.”

Phùng Mẫn không ngẩng đầu lên, nên không phát hiện ra Vương Hoàng hậu vẫn luôn nhìn nàng, chỉ muốn xem cô nương này sau khi bị vu khống đổi trắng thay đen thì có tức giận nổi điên hay không, nàng lại có thể giữ bình tĩnh, trả lời có lý có cứ, đây coi như cũng là một phẩm chất khó có được.

‎“Vì ta đã nói như vậy, tự nhiên có căn cứ, hôm nay ta triệu ngươi đến đây cũng không phải để nghe ngươi kêu oan. Ngươi nghĩ xem ta còn nghe được những chuyện này của Thái gia, có thể thấy nhà người ta không chào đón ngươi, cứng rắn gả vào cũng chỉ khiến gia đình không yên, phụ tử thành thù. Ta được người ủy thác, cũng không thể ấm ức cho ngươi, hay là ta ban cho ngươi một mối hôn sự, thế nào?”

Vương Hoàng hậu hứng thú nhìn cô nương phía dưới, thấy nàng cuối cùng cũng có chút căng thẳng, sự bất đắc dĩ ban đầu khi bị Hoàng đế sắp xếp diễn vở kịch trêu chọc này cũng chuyển thành thích thú.

Phùng Mẫn hoàn toàn không nói nên lời, nàng nghĩ Tưởng phu nhân cũng không đến mức ghét bỏ nàng đến mức này chứ? Hơn nữa, Hoàng hậu quản lý hậu cung, không nói trăm công nghìn việc, lại có rảnh rỗi đến mức triệu kiến một cô nương thường dân như nàng, lại còn thương lượng nữa?

Nếu thật sự muốn cắt đứt mối hôn sự này, cho dù là ban hôn cho Thái Giới hay hạ chỉ cho Phùng gia, đều gọn gàng dứt khoát hơn lúc này nhiều?

Điển Thiếp

Chương 122: Không chút do dự đi cùng nàng (6)