Điển Thiếp

Chương 123: Không chút do dự đi cùng nàng (7)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~10 phút

Đúng là nơi nào cũng toát ra một tia cổ quái không thể nói thành lời, Phùng Mẫn nắm chặt hai tay vào nhau, thật ra nói không sợ cũng là giả, người ngồi trên cao kia là mẫu nghi thiên hạ, chỉ một lời đắc tội nàng ta, cả nhà nàng sẽ chịu tội, Phùng Mẫn đành nói: “Phụ mẫu thần nữ đã già, vốn dĩ vào kinh là vì hôn sự của ca ca thần nữ, nay mọi việc đã xong, không lâu nữa sẽ khởi hành trở về, thần nữ có thể cùng họ quay về, cả nửa đời còn lại của sau này, không vào kinh một bước nữa.”

Vương Hoàng hậu lại nói: “Ngươi đừng vội, mối hôn sự ta ban cho ngươi là một mối tốt, Trung Thành Quận Vương trạc tuổi ngươi, tuy đã có hai vị thê tử đã qua đời, nhưng đều là do thân thể yếu ớt bệnh mà chết, cũng không để lại một mụn con nào. Nếu không phải hắn quyết chí muốn cưới một tuyệt sắc, mẫu thân hắn lại cầu đến ta, thì cũng không đến lượt ngươi, ngươi lo lắng không xứng với nhà hắn, ta sẽ sắp xếp cho ngươi một phần của hồi môn thể diện, chẳng phải mạnh hơn gả vào Thái gia sao? Như vậy mà ngươi vẫn không chịu?”

Chẳng phải mạnh hơn gả vào Thái gia sao? Phùng Mẫn đột nhiên nhớ lại lời nói của Thái Giới vào đêm hôm đó khi hắn rời đi. Lúc đó nàng không để ý, nhưng giờ nghĩ lại, có phải hắn đang ám chỉ điều gì đó? Sở dĩ nói không rõ ràng là vì hắn không biết chính xác chuyện gì sẽ xảy ra, nên đã mơ hồ đoán được tình huống hiện tại?

Trong lòng nàng gấp gáp xoay chuyển, Phùng Mẫn nín một hơi, một lúc lâu sau mới quỳ xuống, dập đầu: “Đa tạ ý tốt của nương nương, nhưng, dân nữ, không muốn.”

Ánh mắt Vương Hoàng hậu sắc bén, đứng dậy tiến đến một bước, “Thật ra, còn một chuyện nữa ngươi không biết, Thái tiểu đại nhân là một thần tử khó có được, Hoàng đế muốn giữ hắn lại kinh thành để làm việc, vừa hay trong cung có một vị công chúa, đã năn nỉ ta rất lâu để được gả cho hắn. Ngươi biết hậu quả của việc tranh giành người với công chúa hoàng gia là gì hay không? Như vậy mà ngươi vẫn không chịu?”

Phùng Mẫn chưa từng ngẩng đầu lên, giọng nói vẫn nhẹ nhàng nhưng kiên định: “Dân nữ, không muốn.”

“Thật là một nha đầu không biết tốt xấu, ta bỏ lại một đống việc, miệng lưỡi khô khan khuyên nhủ ngươi, chỗ nào cũng suy tính cho ngươi, ngươi lại dám kháng chỉ?” Tội danh này rất nặng.

“Thần nữ không gả cho ai cả, cầu nương nương cho phép thần nữ theo phụ mẫu trở về Tây Bắc.”

“Ý của ngươi là, không cho ngươi gả cho Thái tiểu đại nhân, ngươi sẽ trở về Tây Bắc không gả cho ai?”

Phùng Mẫn không nói lời này, nhưng Hoàng hậu hiểu như vậy lại càng tốt, nàng liền ngầm đồng ý không lên tiếng, Hoàng hậu đi đến trước mặt nàng, đưa ra tối hậu thư: “Ta cho ngươi một cơ hội nữa để suy nghĩ kỹ, lát nữa nếu vẫn là câu trả lời này, ta cũng không cứu được ngươi.”

Nói xong liền rời đi, lần rời đi này cũng mang theo người đi cùng, trong điện thắp đèn sáng trưng, đối với người không biết chuyện thì mỗi giây trôi qua đều là sự giày vò.

Phùng Mẫn không biết đã đợi bao lâu, cuối cùng cũng có người đến, là đại cung nữ bên cạnh Hoàng hậu, thay đổi thái độ nghiêm túc lúc trước, mỉm cười: “Tiểu thư mời đứng lên, Hoàng hậu đang đợi ngài ở hậu điện dùng bữa.”

Hậu điện và sảnh phụ được nối với nhau bằng bốn năm gian phòng và một hành lang dài, Phùng Mẫn vừa bước vào phòng liền cảm nhận được sự khác biệt so với sảnh phụ trang nghiêm, nơi đây tràn ngập sự ấm áp, tươi sáng.

Hoàng hậu đã thay một bộ y phục thường ngày, giống như một thiếu phu nhân nhà giàu, hấy nàng ngơ ngác bước vào, cười rất vui vẻ: “Thật là một nha đầu gan dạ, ngay cả lời của ta cũng dám cãi lại. Mau ngồi xuống, tự phạt ba chén rượu tạ lỗi với ta, ta sẽ tha thứ cho ngươi.”

Phùng Mẫn cẩn thận nói: “Nương nương…”

“Mau ngồi xuống đi! Chắc đói bụng rồi. Đều tại tên Hoàng đế không đứng đắn của các ngươi, ta đã nói người ta đã hai bên có tình, chúng ta cứ chờ ăn tiệc cưới là được, chàng ấy lại cứ muốn thử xem có thật sự có tình cảm sâu sắc hay không, làm ta phải đóng vai đại ác nhân.”

Dựng lên vở kịch không ra thể thống gì này, thật là không hợp lẽ, Hoàng hậu trên bàn ăn nói chuyện cởi mở, dí dỏm hơn trước rất nhiều, chỉ vài ba câu liền kể hết mọi chuyện. Ngay cả các cung nữ xung quanh cũng cười, đại cung nữ còn thêm thắt vào một hai câu, cả căn phòng tràn ngập không khí hân hoan.

Thật ra Phùng Mẫn vốn cũng không sợ hãi nhiều, sau khi biết sự thật cũng không thể nói gì. Tự dưng bị người ta trêu đùa một phen, nhưng đối tượng là Hoàng đế và Hoàng hậu, trong thiên hạ này có mấy ai dám than phiền chứ?

Nàng đành biến sự uất ức thành khẩu vị, ăn cho no bụng, thấy nàng ăn ngon lành như vậy, Hoàng hậu liền biết trong lòng Phùng Mẫn không có vướng mắc gì. Nói ra, chỉ gặp mặt hai lần, nàng ta cũng rất trân trọng tiểu cô nương thẳng thắn, sáng sủa này, cũng có thể hiểu vì sao lại được chung tình.

“Thật ra, ta không lừa ngươi, Trung Thành Quận Vương quả thật muốn cưới một tuyệt sắc, ngươi cũng rất phù hợp với tiêu chuẩn của hắn, nhưng mà, may mà ngươi không đồng ý…”

Hả? Phùng Mẫn có chút tò mò, nhưng Hoàng hậu lại không nói nữa.

Lúc này, cung nữ ngoài cửa vào báo, nói Ngũ công chúa đến thỉnh an, Hoàng hậu cười trêu chọc Phùng Mẫn: “Ngươi cẩn thận, ‘tình địch’ của ngươi đến đấy.”

Phùng Mẫn đặt muỗng xuống, thực sự không nhịn được, quay đầu nhìn chằm chằm vào cửa điện, chỉ thấy ba bốn nhũ mẫu vây quanh một tiểu cô nương mũm mĩm bước vào, tiểu cô nương kia chỉ khoảng bảy tám tuổi, búi hai chỏm tóc, trang sức kêu leng keng, xinh xắn đáng yêu như ngọc, chạy lon ton đến phía Hoàng hậu, ngọt ngào gọi một tiếng ‘mẫu hậu’.

Phùng Mẫn im lặng quay người lại, vẻ mặt đầy ai oán, Hoàng hậu cười suýt ngã ngửa, vị Ngũ công chúa này là đích nữ của Hoàng hậu, được coi như bảo bối, cũng chỉ cho phép công chúa được đưa đến Thái phủ chơi vài lần, người mà công chúa quen thuộc nhất là Thái Đại Bảo. Trước đây, để được ra ngoài chơi, công chúa đã tuyên bố muốn gả cho Thái Đại Bảo, bị Hoàng hậu lừa gạt, nói Đại Bảo còn quá nhỏ, không thể bảo vệ con bé, thế là lại muốn gả cho phụ thân của Thái Đại Bảo.

Mặt trời đã ngả về Tây, Phùng Mẫn ở lại cung của Hoàng hậu nửa ngày, cuối cùng cũng phải đi. Hoàng hậu bảo đại cung nữ tiễn nàng ra ngoài, chỉ nói rằng có thời gian thì đến thỉnh an. Nàng được tiễn đến tận cổng cung, dưới bức tường thành cao ngất, trên cầu đá vắng lặng, một bóng dáng cao gầy lặng lẽ đứng đó, khoác một tấm áo màu sương, nhìn thấy nàng đi ra, hắn cười tiến lên đón.

Ánh mắt hai người chạm nhau, ngàn vạn lời nói đều ở trong đó, Thái Giới nắm lấy tay Phùng Mẫn, cảm thấy lòng bàn tay nàng mềm mại ấm áp, cẩn thận giải thích: “Hoàng đế không cho ta đi tìm nàng, hôm nay ta nghe nói nàng vào cung, liền đợi ở đây. Hoàng hậu không làm khó nàng chứ?”

Phùng Mẫn lắc đầu, Hoàng hậu thật ra rất thú vị, Ngũ công chúa cũng rất đáng yêu, vừa rồi còn làm nũng muốn cùng nàng ra ngoài chơi, “Hoàng đế sao đột nhiên lại nghĩ ra cách trêu chọc ta? Ta đâu có đắc tội với ngài ấy.”

“Đều tại ta, ngài ấy chỉ đùa giỡn với ta thôi, trước đó ta cũng không chắc chắn, nên không thể dặn dò nàng điều gì, Hoàng hậu đã nói gì với nàng?” Hắn thật sự cảm thấy áy náy, đó là biểu ca biểu tẩu của hắn, nhưng đối với Mẫn Mẫn lại là chủ của thiên hạ, đột ngột bị triệu vào cung trách mắng, không biết đã hoảng sợ đến mức nào.

“Không nói gì cả, chỉ nói ban hôn cho ta, lại nói …”

“Ban hôn? Ai?” Hắn như một con mãnh thú bị xâm phạm lãnh địa, lập tức phản ứng.

Phùng Mẫn vô cớ chịu một phen khổ sở, có ý định trêu chọc hắn mấy câu: “Trung Thành Quận Vương, nói là hắn muốn cưới một thê tử xinh đẹp, thấy ta cũng không tệ.”

“Nàng không đồng ý phải không?”

“Chàng nói xem?” Nàng vẫn còn đứng ở đây, đương nhiên là không đồng ý rồi.

Thái Giới chỉ muốn được chính tai nghe nàng thừa nhận rằng không đồng ý hôn sự với người khác, ngay cả việc ban hôn cũng không đồng ý. Phùng Mẫn chính là không quen nói những lời thân mật đó, hắn cũng không tiện ép buộc.

“ Nhưng, vị Trung Thành Quận Vương kia có vấn đề gì phải không?” Nếu không thì sao Hoàng hậu lại có giọng điệu đó.

“Nàng hỏi thăm nam nhân khác làm gì? Tướng công tương lai của nàng đứng trong gió chờ nàng nửa ngày, cơm cũng chưa ăn, nàng cũng không nói một câu quan tâm, ta sắp giận rồi đây.”

Phùng Mẫn đôi khi phát hiện, người này sao càng ngày càng có xu hướng giống Đại Bảo, nhất định phải được nàng dỗ dành nâng niu, chỉ là trong hoàn cảnh này, nàng cũng vui vẻ: “Vậy ta cùng chàng đi ăn cơm trước, đói bụng sao mà tốt được? Ta cũng không hứng thú với nam nhân khác, hôn sự của Hoàng hậu ta đều đã từ chối, vì ai chàng còn không biết sao?”

“Nàng lại không nói gì, sao ta biết được?” Hắn cười hỏi nhỏ.

“Chàng, là vì chàng. Được chưa? Mau nói đi, có chuyện gì.”

“Thế này mới được chứ…”

Mọi người đều nói vị Trung Thành Quận Vương kia là một người kỳ quái, ở nhà có thê tử xinh đẹp không quan tâm tới, lại thích ra ngoài trêu chọc những người đã có chồng, hơn nữa phần lớn là những người trong nhà có chút quyền thế.

Lão vương phi trong nhà và hai vị Vương phi đã qua đời đều bị hắn ta làm cho sứt đầu mẻ trán, thường xuyên phải thu dọn mớ hỗn độn, bản thân hắn ta lại không biết kiềm chế, muốn làm gì thì làm nấy, từng du ngoạn danh lam thắng cảnh, gặp một đạo quán nổi tiếng thì ở lại không chịu đi, nói là muốn làm đạo sĩ, làm cho đạo quán náo loạn gà chó không yên, là một người nổi tiếng ở kinh đô.

‎Phùng Mẫn chợt tỉnh ngộ, nhận ra Thái Giới đã nắm tay nàng đi được một lúc lâu, đang nhìn nàng với ánh mắt lấp lánh: “Mẫn Mẫn, lát nữa ta đưa nàng về nhà nhé, ngày mai ta sẽ đi cầu hôn, được không?”

Phùng Mẫn không từ chối: “Vị biểu muội kia còn ở trong nhà chàng đang giúp quản gia, có thích hợp không?”

“Nàng ta quản gia gì chứ, làm cho viện của ta lộn xộn, đồ đạc của nàng và ta đều bị vứt đi. Ta phạt hạ nhân trong nhà, nàng ta lại đến xin tha, ta liền nói, nàng ta là khách, dù sao cũng không quen thuộc nhà ta, chờ biểu tẩu của nàng ta vào nhà là được rồi. Ngày hôm sau nàng ta liền đi, ta tuyệt đối không có bất kỳ ý nghĩ không an phận nào khác, nàng không thể oan uổng ta được.”

“Vậy còn một vị công chúa thích chàng, quấn lấy chàng …”

“Nàng nói Thập Nhị công chúa? Nàng ấy đã gả đi từ lâu rồi, nhưng ta đánh mã cầu thắng người trong lòng nàng ấy, nên họ đều không vừa mắt ta. Lần sau ta sẽ đánh cả hai người họ…”

“Thật sự có một vị công chúa?”

“Nàng nói vị nào?”

“Chính là vị chàng vừa nói, có chuyện gì vậy?”

“Chỉ có chuyện như vậy thôi, không có ai cả… Nàng đừng đi nhanh như vậy, đợi ta với…”

Trong ánh đèn của con phố dài, Thái Giới đuổi theo bóng dáng mảnh mai của Phùng Mẫn. Trước đây, hắn đã từng trơ mắt nhìn nàng đi qua trước mặt mà không dám giữ lại, nhưng sau này mỗi lần như vậy, hắn sẽ không do dự mà sẽ đi cùng nàng.

Điển Thiếp

Chương 123: Không chút do dự đi cùng nàng (7)