Điển Thiếp

Chương 126: Ngoại truyện - Nếu như: Vừa gặp đã yêu, không phải nàng không cưới (3)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Thời điểm Thái Giới để ý tới, Liễu Yên đã ở trong nhà một thời gian rồi, lúc hắn đến thỉnh an, vừa lúc gặp Liễu Yên đi qua, bước nhanh đến trước mặt hắn, trách móc: “Nhị ca bận rộn quá, ta đã đến ba năm ngày rồi mà giờ mới gặp được một lần.”

Thái Giới để Liễu Yên vào cửa trước, rồi theo sau, cười nói: “Chẳng phải do ta cùng mấy vị sư phụ đi săn sao, thịt thỏ trên bàn tối qua đều là ta mang về đấy.”

“Ta đã ăn rồi, cũng được, chỉ là cay quá, nếu đã săn được thỏ, chắc chắn có nhiều da thỏ, Nhị ca cho ta hết được không? Ta có một người bạn có đôi bao tay bằng da cáo đỏ, ai cũng thích, ta cũng muốn dùng da thỏ dệt một cái áo khoác lông màu trơn, như thế mới oai phong.”

Một tiểu cô nương, điều quan tâm chỉ là ăn uống, và so sánh trang phục với các tỷ muội, Liễu Yên được gia đình cưng chiều, có vài phần kiêu ngạo, những chuyện như vậy xảy ra không ít, Thái Giới luôn coi nàng ta như muội muội ruột, bèn sai nha đầu của Liễu Yên đến viện của hắn, tìm ma ma của hắn để xin da thỏ.

Liễu Yên thấy hắn để tâm đến lời nói của mình như vậy, trong lòng cũng ngọt ngào. Nàng ta cũng lớn rồi, sang năm sẽ mười bốn tuổi, dần dần cũng có những tâm sự của thiếu nữ, mẫu thân cũng thường xuyên dặn dò nàng ta phải nắm chặt Thái Giới.

Trước đây nàng ta không hiểu ý nghĩa, cũng chưa từng tìm hiểu, nhưng từ khi nhóm tỷ muội trong khuê phòng bắt đầu bí mật thảo luận về tương lai, nàng ta cũng dần hiểu ra.

Gia thế của Thái gia đã là tốt nhất trong số những người nàng ta có thể tiếp xúc, ngay cả người bạn thân nhất là nữ nhi của quan Thủ Bị cũng từng nhắc đến Thái gia, nói đó là một gia tộc quyền thế danh xứng với thực, nàng ta vừa cảm thấy vinh dự, vừa tự nhiên học được những lời dạy dỗ mà mẫu thân từng mơ hồ nói qua.

Cuộc đời vinh hoa phú quý của một người nữ nhân, mười mấy năm đầu phụ thuộc vào phụ thân, những chục năm sau thì phải nhìn vào trượng phu, nàng ta không còn nhỏ nữa, rồi sẽ có ngày phải gả đi. Và người mà mẫu thân chọn cho nàng ta, là người không thể tốt hơn được nữa.

Liễu Yên vừa suy nghĩ, vừa lén nhìn Thái Giới, lúc xuống cầu thang không để ý đường, suýt thì trượt chân. May mà người bên cạnh phản ứng nhanh, kịp thời đỡ nàng ta. Một bàn tay mạnh mẽ và chắc chắn nắm lấy cánh tay nàng ta, nhưng khi nàng ta vẫn còn kinh hồn chưa định, bàn tay ấy đã nhanh chóng buông ra. Cảm giác nóng ấm trên cổ tay thoắt cái biến mất, Liễu Yên hụt hẫng, cũng không hiểu Thái Giới nghĩ gì.

Nếu nói hắn có tình cảm với nàng ta, nhưng lại chưa từng cho nàng ta bất cứ điều gì đặc biệt. Những món đồ hắn gửi cho nhà nàng ta, phần lớn đều là cho mẫu thân nàng ta, nàng ta và muội muội không có gì khác biệt, thậm chí ca ca còn thân thiết với hắn hơn cả nàng ta. Nhưng nếu nói hắn không có cảm giác gì, những gì nàng ta mong muốn, chỉ cần nói ra, hắn đều giúp nàng ta thực hiện.

Trong lòng Liễu Yên rối bời, càng suy nghĩ càng muốn biết rõ tình cảm của Thái Giới. Nhưng nàng ta cũng sợ nếu lỡ đâu không như ý muốn, mối quan hệ sẽ trở nên lạnh nhạt, thì sẽ chẳng còn hy vọng gì nữa. Mặc dù trong lòng bồn chồn, nhưng nàng ta không dám thể hiện ra trước mặt Thái Giới. Tâm sự thiếu nữ như rượu ủ ngày xuân, càng lâu càng đậm đà, say đắm và bám lấy tâm trí, không thể nào tan biến.

Liễu Yên dưới sự trấn an của Lý phu nhân đã kiên nhẫn chờ đợi, một hai năm trôi qua. Trong khoảng thời gian này, tuy nàng ta và Tưởng phu nhân thân thiết như mẫu nữ ruột thịt, nhưng càng ngày càng ít khi gặp được Thái Giới.

Mọi người đều đã trưởng thành, trở nên xa cách hơn so với khi còn nhỏ, sự chờ đợi cuối cùng cũng có kết quả, Thái Giới mười sáu tuổi lần đầu tiên cãi nhau với phụ mẫu, hắn muốn theo tiên sinh của mình xuống phía Nam du học. Phu thê Thứ sử chỉ có hắn là nhi tử, đương nhiên không đồng ý. Sau cùng hai bên đều nhượng bộ, Thứ sử Thái dùng kế hoãn binh, nói rằng sau khi thành thân, có lẽ có thể cho hắn ra ngoài để mở mang tầm mắt.

Điều này làm khó Thái Giới, nhưng cũng khiến mọi chuyện lắng xuống một thời gian. Liễu Yên nghe nha đầu dò hỏi tin tức, mơ hồ cảm thấy cơ hội của mình đã đến, lúc này cũng không còn e dè, lần đầu tiên lén lút tìm đến ngoài cửa lớn. Dưới ánh nắng chói chang, một con mèo lười biếng đang ngủ gật dưới hành lang mát mẻ, Thái Giới đang ở trong sân, Liễu Yên hít một hơi thật sâu rồi bước tới chào.

Họ đã không gặp nhau một hai tháng, Thái Giới cao lớn hơn một chút, dáng vẻ thiếu niên tuấn tú bay bổng. Bỏ qua gia thế, chỉ riêng con người hắn thôi cũng đủ để khiến bao nữ tử khuê phòng đổ xô tới.

“Nhị ca ca đã nghĩ ra cách chưa?” Liễu Yên xoắn chiếc khăn tay, ngượng ngùng hỏi.

Là nhi tử độc nhất của Thái Thứ sử, khi đến tuổi bàn chuyện hôn sự, có rất nhiều người để mắt, Thái Giới vốn thông minh, dần dần cũng hiểu đạo lý đối nhân xử thế, Làm sao hắn lại không nhìn ra ý đồ của Liễu gia.

Hắn thậm chí đã từng mơ thấy thành hôn với Liễu Yên, nói thật, khi phụ mẫu đưa ra yêu cầu này, trong một cái chớp mắt hắn đã từng nghĩ đến Liễu Yên. Liễu gia quả thực là một lựa chọn thích hợp, hai nhà thân thiết, biết rõ gốc gác của nhau, phụ mẫu lại yêu quý Liễu Yên, Liễu Yên trong giới khuê tú không quá nổi bật, nhưng cũng không thua kém ai, xét tình hình hiện tại, Liễu Yên chắc chắn là lựa chọn tốt nhất.

Hắn luôn là người có thể thỏa hiệp mọi thứ để đạt được mục đích, giống như khi còn nhỏ, hắn muốn học cưỡi ngựa b.ắ.n cung, phụ thân chê hắn còn chưa hiểu hết sách vở. Hắn đã dành vài ngày để học thuộc một cuốn sách dày cộp, thể hiện quyết tâm hiếm có để phụ thân thấy, và giành được điều mình muốn.

“Nhị ca ca, huynh thấy ta thế nào?” Liễu Yên lấy hết can đảm, nhìn thẳng vào đôi mắt sắc sảo của Thái Giới, “Mẫu thân ta nói nữ nhi rồi cũng phải gả đi, ta không muốn gả cho người lạ, lớn như vậy rồi ta chỉ quen mỗi mình huynh. Ta thích lão gia và phu nhân, họ cũng đối xử với ta rất tốt, nếu ta... ta nhất định sẽ hiếu thảo với họ. Huynh cũng không cần lo lắng cho ta, hoàn toàn có thể làm những gì mình muốn. Hai chúng ta cùng trưởng thành, tính cách đều hiểu rõ, điều huynh cần hiện tại chẳng phải là ta đấy sao? Ta có thể giúp huynh, huynh nghĩ thế nào, nếu đồng ý thì gật đầu, ta sẽ về nhà đợi huynh.”

Lời bộc bạch của Liễu Yên thật đúng lúc, phụ mẫu yêu cầu hắn thành thân mới cho ra ngoài, vừa hay bên cạnh lại có một người phù hợp như vậy, hơn nữa đối phương còn không ngại ngùng chủ động tìm đến. Chỉ cần hắn thuận nước đẩy thuyền gật đầu, mọi khó khăn sẽ được giải quyết.

‎ Nhưng Thái Giới nhìn gương mặt xinh xắn của Liễu Yên, lại không có nửa phần tơ vương, cứ như đang nghe câu chuyện của người khác vậy. Hắn đã có một khoảnh khắc chần chừ muốn đồng ý, nhưng trong lòng lại có một giọng nói nhẹ nhàng nhưng rất đáng để tâm vang lên: nếu đồng ý, nhất định sẽ hối hận, và còn có thể sẽ mất đi một thứ gì đó rất quan trọng.

Sau khoảnh khắc do dự thoáng qua, Thái Giới chớp mắt, như tỉnh lại khỏi sương mù, trong ánh mắt chờ đợi của Liễu Yên, hắn chậm rãi và kiên định lắc đầu.

Điển Thiếp

Chương 126: Ngoại truyện - Nếu như: Vừa gặp đã yêu, không phải nàng không cưới (3)