Hai ngày sau, Liễu Yên về nhà, sau đó một thời gian dài không quay lại. Tưởng phu nhân sai người đến xem, nhưng không gặp được, chỉ nói là bị bệnh. Bà tưởng Thái Giới đã làm mất lòng người ta, bèn bảo nhi tử đi xin lỗi. Thái Giới nghe vậy, vội vàng trốn khỏi phủ, rảnh rỗi dạo chơi trong thành, không dẫn theo ai, lang thang đến phía Tây thành, nơi hắn chưa từng đến.
Những ngôi nhà thấp bé cũ nát, những con người chất phác, lam lũ, ai nấy đều giống nhau, nhưng vẫn có những người tự cho mình là hơn người, sợ bị người khác trèo cao, Vương bàn thẩm là một trong số đó.
Bà ta sinh được một đứa nhi tử, cứ như có được rồng thật, lại thêm nhà làm chút việc buôn bán nhỏ, cuối cùng cũng hơn hẳn hàng xóm, thường được người ta nịnh bợ, nên chưa từng coi ai ra gì.
Một loạt các tiểu cô nương cùng vai phải lứa với nhi tử bà ta đều bị chê bai khắp lượt. Người khác thì thôi, nhưng duy nhất Phùng Mẫn, mỗi khi nhắc đến, nhi tử lại tỏ thái độ ương ngạnh, những người từng trải làm sao lại không hiểu.
Điều này đã chạm vào tự ái của Vưởng bàn thẩm, Phùng gia không có tài sản lâu bền, Phùng Mẫn ngoài một khuôn mặt xinh đẹp ra cũng chẳng có gì nổi bật, cả nhà chỉ sống nhờ vài mẫu ruộng ở nông thôn, có một đứa nhi tử vừa mới nhập ngũ thì có ích gì chứ? Nhi tử bà ta ít nhất cũng phải tìm người môn đăng hộ đối.
Trong lòng dồn nén sự bất mãn đã lâu, khi đi ra chợ mua rau, bà ta gặp phải mẫu nữ Phùng gia, nghĩ rằng dù thế nào cũng phải dẹp tan ý nghĩ của Phùng gia. Bà ta chặn hai người lại, ngoài mặt thì nói chuyện phiếm, nhưng thực chất lại là những lời châm chọc xỉa xói, tỏ rõ thái độ coi thường.
Chu Tú Nhi chưa từng gặp người nào vô lý như vậy, tức đến đỏ bừng mặt. Nhưng vì là bên canh nữ nhi, lại có nhiều người xung quanh xem, nên khi cãi lại cũng phải giữ chừng mực, bảo vệ sự trong sạch cho nữ nhi, lúng túng nói cả buổi mà không nói được vào trọng điểm.
Phùng Mẫn là một cô nương, vốn dĩ không có chỗ xen vào lời người lớn, huống hồ còn là sự phỉ báng như vậy, nếu nàng xông lên tranh cãi, người ngoài sẽ cho rằng nàng đanh đá, lại bị mẫu thân kéo chặt, ngọn lửa giận đã bùng lên trong đôi mắt sáng ngời của nàng.
May thay, trong số hàng xóm cũng có người công bằng, cũng có nhiều người bất mãn với tính cách của Vương bàn thẩm, bảo bà ta đừng trắng trợn đổi trắng thay đen, rõ ràng là nhi tử bà ta chủ động tìm người ta, hơn nữa trẻ con chơi đùa với nhau, ai lại quý hóa đến mức nói chuyện một câu thôi cũng làm hoen ố con người?
Phùng Mẫn nắm tay mẫu thân, bước ra, dùng giọng nói trong trẻo mà mọi người đều nghe thấy: “Vương thẩm thẩm, thẩm cứ yên tâm, ta dù có không gả đi được, cũng sẽ không gả cho Vương Trì.”
Nghe được một nửa, cảm thấy không có gì thú vị, Thái Giới đang định nhảy xuống mái hiên rời đi, động tác bỗng khựng lại, hắn tùy ý quay đầu nhìn về phía bóng dáng mảnh mai đang quay lưng với hắn. Người nọ cũng vừa quay lại, một đôi mắt sáng như lửa cứ thế thẳng thừng đi vào mắt, đ.â.m thẳng vào tim hắn.
Vương bàn thẩm bị một tiểu bối làm mất mặt, vừa tức giận vừa hổ thẹn, mỉa mai nói: “Gia đình nào dạy khuê nữ mở miệng ngậm miệng đều là chuyện cưới gả, trên đầu ba thước có thần linh, coi chừng thật sự không gả đi được đấy.”
Vừa dứt lời, từ trên tường có một tiểu công tử áo gấm nhảy xuống, nhìn qua là biết được nuôi dưỡng từ gia đình quý tộc. Mọi người đều giật mình, ai ngờ điều đáng sợ hơn còn ở phía sau. Chỉ thấy vị tiểu công tử xinh đẹp kia cười tủm tỉm đi đến trước mặt Phùng Mẫn, và cũng như nàng vừa rồi, nói một câu dứt khoát: “Ta cưới, ngươi có gả không?”
Nhi tử độc đinh của phủ Thứ sử lại cưới một cô nương vô danh từ một gia đình nghèo, những người đang chờ xem đều kinh ngạc. Người không thể hiểu được nhất chính là Liễu Yên, người mà nàng ta đã chờ đợi bấy lâu, mẫu thân nàng ta đã dốc hết tâm sức để lên kế hoạch cho nàng ta, cuối cùng lại bị người khác hái mất. Ai mà chấp nhận được điều này?
Liễu Yên lại bắt đầu thường xuyên ra vào phủ Thứ sử, lần này ngay cả Tưởng phu nhân cũng nhận ra điều gì đó. Dù sao cũng là đứa bé bà nhìn lớn lên, dù không thể làm nhi tức, nhưng làm nữ nhi cũng được, thế là bà bàn bạc với Lý phu nhân, nhận làm kết nghĩa.
Lý phu nhân cầu còn không được, chuyện đã đến nước này, lùi một bước vẫn tốt hơn là mất hết, bà ta cũng khuyên nữ nhi mình nên hòa thuận với tẩu tẩu mới.
Tẩu tẩu, Liễu Yên gặm nhắm hai chữ đó, trong lòng chua chát. Rõ ràng là nàng ta đến trước. Sự không cam tâm dâng trào trong lòng, nàng ta lại càng muốn biết người đến sau kia có gì đặc biệt, nhưng càng nhìn thì càng kinh ngạc.
Thì ra người mà nàng ta luôn cho là già dặn, tự chủ ấy cũng có lúc cười rạng rỡ và hạnh phúc như vậy. Hai phu thê trẻ đến thỉnh an trước mặt Tưởng phu nhân, không nhìn nhau, nghiễm nhiên trở thành đôi phu thê tương kính như tân, nhưng vừa ra khỏi sân, người đó lại cười ha ha nắm tay tiểu thê tử, cúi đầu thì thầm, bị nàng lườm một cái vẫn cứ bám lấy, trong mắt hắn rốt cuộc không còn nhìn thấy ai khác.
Người trọng quy củ và cổ hủ như thế, cũng sẽ tìm ma ma bên cạnh Tưởng phu nhân để nói lời hay ý đẹp, nhờ bọn họ giúp đỡ xin phép cho hắn được mang theo tiểu thê tử cùng đi du lịch phương Nam.
Liễu Yên nghẹn đắng, tìm đến vị tẩu tẩu mới mà nàng ta không muốn gặp chút nào, nói với nàng rằng, tức phụ nhà quyền quý chỉ có quy tắc ở lại nhà để phụng dưỡng công bà, tuyệt đối không có chuyện theo trượng phu chạy khắp nơi.
Nếu để người ta biết, chẳng phải tự mình làm trò cười sao? Nghe xong những lời khuyên ấy, Phùng Mẫn tỏ vẻ khiêm tốn lắng nghe, khiến nàng ta cảm thấy thoải mái hơn. Nhưng vài ngày sau, lại nghe nói hai người chuẩn bị cùng nhau đi. Liễu Yên bối rối, lại tìm đến tẩu tẩu mới: “Đường sá xa xôi, lại không yên bình, ở phủ thì có cơm ngon áo đẹp, sao ngươi vẫn muốn ra ngoài?”
Phùng Mẫn đỏ mặt, không thể không biết xấu hổ mà nói thẳng, nàng quả thật đã dùng những lời của Liễu Yên để hỏi Thái Giới, nhưng lại chọc hắn nổi giận. Buổi tối hắn ôm eo nàng mà uy hiếp: “Ta tốn bao công sức để thuyết phục phụ mẫu, nàng lại đứng đằng sau phá đám, tiểu tức phụ nhà ai lại ở nhà hưởng phúc, bỏ phu quân ở ngoài đường cơ chứ?”
Nàng cũng không nói là không đi, chỉ muốn thăm dò hắn mà thôi, hôn sự vội vàng, một cuộc hôn nhân hoàn toàn xa lạ, giữa họ có bao nhiêu chân tình? Nhưng hắn chưa từng làm nàng thất vọng, như thể họ đã sớm quen biết, ở bên nhau và yêu nhau.
Hắn năn nỉ, dỗ ngọt nàng cùng đi, nói rằng một mình trên đường sẽ cô đơn và nhớ nàng. Công phu của hắn rất tốt, sẽ bảo vệ nàng thật tốt, nàng có thể theo hắn lên phía Bắc xuống phía Nam, làm một đôi thần tiên quyến lữ, sự đề phòng của Phùng Mẫn, trong quá trình ở bên nhau cũng dần tan thành mây khói.
Tiểu phu quân của nàng đã sớm thể hiện sự tin cậy vững chắc, cho nàng đủ niềm tin và sự tự tin để đứng vững trong Thái phủ, sao nàng lại phải nghe lời người khác. Tuy nhiên, quy củ lúc đó đúng như lời Liễu Yên nói, phụ mẫu còn, con không đi xa, học trò và đại phu khi ra ngoài đều để thê tử ở nhà phụng dưỡng phụ mẫu.
Cho đến ngày lên đường, Phùng Mẫn mới hoàn toàn buông lỏng, sau khi từ biệt phụ mẫu hai nhà, chiếc xe từ từ lăn bánh ra khỏi cổng thành. Phùng Mẫn ôm đôi giày mà mẫu thân đã đặc biệt làm cho họ đi xa, vừa luyến tiếc lại vừa phấn khích.
Người ngồi đối diện, khác hẳn với vẻ công tử phủ Thứ sử khi ở trước mặt người khác, chen sát vào bên cạnh nàng, cười tủm tỉm nhìn nàng. Phùng Mẫn sờ lên khuôn mặt mềm mại, nghĩ rằng mình có dính thứ gì đó: “Chàng nhìn cái gì?”
“Tốt quá, chỉ còn hai chúng ta thôi. Nàng bằng lòng đi cùng ta phải không?”
Liễu Yên có một điều nói không sai, đối với những cô nương được nuông chiều trong gia đình quyền quý, đi đường xa là một chuyện rất vất vả. Hắn quả thật có khả năng thuyết phục phụ mẫu, nhưng lại chưa từng nghiêm túc hỏi tiểu tức phụ của mình, có bằng lòng từ bỏ cuộc sống an nhàn giàu sang để theo hắn chịu khổ hay không.
Trong lòng Phùng Mẫn buồn cười, cố tình tỏ vẻ mặt khổ sở: “Giờ chàng mới nhớ ra hỏi ta có bằng lòng không à? Trước đây ta nói ở nhà chăm sóc phụ mẫu, chàng còn như vậy …” Hết mực giày vò, ép nàng phải nói rằng nàng bằng lòng.
Kẻ cậy quyền cậy thế kia một chút cũng không xấu hổ, kéo nàng vào lòng, xoa bụng nàng, thì thầm: “Phụ mẫu tuổi còn chưa lớn, cần gì chăm sóc, ta mới cần được chăm sóc… Hơn nữa, cuối cùng ta cũng nghe lời nàng, làm ở bên ngoài không phải sao? Ta không có ở nhà, nếu nàng có thai thì vất vả lắm, với lại nàng còn nhỏ, chính là lúc cần mở mang tầm mắt, ta không thể đi cùng nàng, nàng sẽ cô đơn phải không? Bây giờ không đi, đợi chúng ta lớn tuổi hơn, sẽ không còn cơ hội nữa.”
Người trước mặt này, khuôn mặt tuấn tú, gia thế tốt, học thức cũng không tệ, ngay cả chuyện hệ trọng như thành thân cũng làm một cách vội vã, nàng cứ ngỡ hắn không sợ hãi gì, “Chàng chỉ thấy ta một lần mà dám đến cầu hôn, ta có bằng lòng hay không chẳng phải cũng đã đến đây cùng chàng rồi sao? Còn lo lắng gì nữa.”
“Cam tâm tình nguyện và miễn cưỡng chấp nhận sao có thể giống nhau được. Hai ta là người thân thiết nhất trên đời, ta hy vọng nàng vui vẻ mà đi cùng ta.”
Phùng Mẫn ngạc nhiên: “Sao chàng lại không lo ta miễn cưỡng chấp nhận thành thân với chàng?”
Nghe vậy, Thái Giới cười một cách tinh ranh: “Dù ban đầu là miễn cưỡng chấp nhận, nhưng ở bên cạnh ta lâu rồi …”, hắn ghé vào tai nàng nói một câu thì thầm, “… không phải sẽ cam tâm tình nguyện hay sao?”
Cái tên háo sắc này, Phùng Mẫn đỏ bừng mặt, tức giận đuổi theo hắn trong xe mà đánh. Thái Giới né tránh vài cái, thấy tiểu tức phụ tức giận đến má đỏ ửng, cười ha hả ôm nàng vào lòng dỗ dành. Họ quả thật đã thành thân vội vàng, nhưng thì sao chứ?
Khi mới quen nàng, tựa như đã là cố nhân quay về, chỉ nhìn một lần, hắn đã biết, họ sinh ra là để ở bên nhau.
Nhiều năm sau, Thái Giới, người đã làm nên nhiều việc lớn, vẫn cảm thấy tự hào và may mắn về quyết định vội vàng nhưng đúng đắn nhất đời mình, chỉ một ánh mắt thoáng qua, hắn đã tìm thấy người có thể mang lại cho hắn cả đời hạnh phúc cùng yên vui.