Ngày Liễu Yên đến là một buổi sáng nắng đẹp, xe ngựa không thể đi được, Liễu Yên được kiệu đưa lên, bên cạnh có Xuân Diên, Phương và hai ma ma, vài người hộ vệ theo sát phía sau.
Quân doanh nằm ở nơi hẻo lánh, hiếm có người lạ nào đến, mọi người đều tò mò ra ngoài ngóng xem. Triệu Hân Nương cũng đứng cùng Phùng Mẫn trước cửa chờ đợi, chỉ thấy vị người vợ cả yếu đuối được nha hoàn hầu hạ bước ra, nàng ta đi cùng Phùng Mẫn tiến lên hành lễ, đối phương chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng, rồi lấy khăn tay ấn ấn khóe miệng.
Triệu Hân Nương đã từng gặp qua nhiều việc, vừa nhìn thấy dáng vẻ kiêu căng này, liền biết người ta không muốn giao thiệp với mình, một lòng muốn trò chuyện lập tức nguội lạnh, tìm lúc trống nói với Phùng Mẫn một tiếng rồi trở về nhà mình.
Phùng Mẫn tiễn người đến cửa, rồi quay vào pha vài chén trà, đưa cho mấy vị nữ quyến trong nhà.
Mấy nha hoàn bà tử không dám để nàng hầu hạ, vội vàng đứng lên nhận lấy trà bằng hai tay, Liễu Yên thấy vậy nói: “Các ngươi đừng khách sáo nữa, ngồi xuống nghỉ ngơi cho khỏe đi, đường đi thật xa, ngồi mãi khiến ta đau lưng nhức mỏi.”
Liễu Yên còn có thể ngồi kiệu, còn mấy nha hoàn bà tử đã sống an nhàn trong hậu viện bao năm qua thì đã lâu không đi một quãng đường xa như vậy, bây giờ vừa dừng lại, cảm thấy hai chân run rẩy, mềm nhũn đến mức không đứng vững được nữa.
Xuân Diên còn cảm thấy ngượng, đứng lên nhường chỗ cho Phùng Mẫn, Phùng Mẫn bảo nàng ta đừng khách sáo, rồi hỏi thăm tình hình trên đường đi.
Tuy ngồi xe ngựa, nhưng cũng đã đi gần nửa tháng, tối qua mấy nàng ta nghỉ lại tại một trấn nhỏ dưới núi, sáng sớm nay sương còn chưa tan đã lên núi, cứ tưởng không xa, vậy mà đã đi hết hai canh giờ, trời lại nắng gắt, mồ hôi nhễ nhại, ai nấy đều đói lả cả rồi.
Phùng Mẫn nghe xong, dưới sự giúp đỡ của Tiền đại tỷ giúp việc, đã nhanh chóng chuẩn bị bốn món ăn và một bát canh, lại riêng cho Liễu Yên một bát trứng hấp tinh tế, sau khi ăn xong, chủ tớ mấy người liền đi ngủ, nghỉ ngơi hai ba hôm mới lấy lại được tinh thần.
Trên núi mát mẻ hơn trong trấn rất nhiều, là một nơi nghỉ hè rất tuyệt, sau khi nghỉ ngơi, tinh thần Liễu Yên cũng khá tốt, lúc này nàng ta mới có tâm trạng để ý đến Phùng Mẫn. Thấy nàng so với khi ở nhà thì đen đi nhiều, vì làm việc nên tay cũng trở nên thô ráp, trong lòng nàng ta cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Lúc ấy, Tưởng phu nhân không cho nàng ta đi theo, mà lại bảo Phùng Mẫn đi, sự bất mãn của nàng ta tuy đã được khuyên giải, nhưng nghĩ đến việc Thái Giới và Phùng Mẫn ở riêng với nhau nửa năm trời, nàng ta không thể yên tâm được, liền nhờ mẫu thân đi nói chuyện với Tưởng phu nhân.
Thực ra, nàng ta có thể nhìn ra Tưởng phu nhân không muốn nàng ta phải vất vả đi một chuyến, nhưng nàng ta lại muốn đến, từ nhỏ đã được người nhà nâng niu chiều chuộng mà lớn lên, chưa bao giờ có thứ gì mà không đạt được, chưa có việc gì mà không làm xong, mấy người Lý gia, không một ai có thể mạnh hơn nàng, Tưởng phu nhân xưa nay luôn khách khí với nhi tức, chỉ đành đồng ý.
Liễu Yên đã toại nguyện, nhưng suốt chặng đường vất vả và khó chịu này, nàng ta đã tưởng tượng ra vô số cảnh tượng gặp lại trượng phu, thế nhưng lại không ngờ đến nơi rồi lại chẳng thể gặp được người. Xuân Diên ra ngoài dò hỏi rồi trở về nói với nàng ta rằng, những nam nhân trong quân doanh bận rộn lên thì nửa tháng không về nhà cũng là chuyện thường, đại gia nhà họ đã lên núi được năm sáu ngày rồi. Những nữ quyến ở lại giữ nhà cũng không ai nhàn rỗi, đều làm việc đồng áng săn bắn, lo việc nhà, một tay quán xuyến cả trong lẫn ngoài.
Phùng Mẫn không cần phải lo việc gia đình, vẫn tự mình chăm nom một luống rau, tự tay làm lụng, cuộc sống không thể nói là thoải mái được. Liễu Yên nghe xong, cũng phải thừa nhận, Tưởng phu nhân lúc ấy không sắp xếp cho nàng ta đi theo, thực sự là vì tốt cho nàng ta, lại nhìn căn phòng của Phùng Mẫn, nàng ta lớn đến chừng này, chưa từng ở một nơi nào đơn sơ như vậy.
“Lúc ấy đã thu dọn rất nhiều đồ quý giá, không ít thứ là Đại gia thường dùng để thưởng thức, sao ngươi không mang lên đây?”
“Xe ngựa không đi được, nhân lực cũng không dễ, nên đã gửi lại ở trấn dưới núi rồi. Với lại, mang lên cũng không có chỗ để.”
Phùng Mẫn chỉ một vòng căn phòng chật hẹp, chỉ riêng những vật dụng thường xuyên cần dùng đã chất đầy phòng, thật sự không còn chỗ để bày biện những thứ đồ chơi của các công tử nhà giàu, điều này trong mắt Liễu Yên đương nhiên là một sự sơ suất vô cùng, nhưng lý do của Phùng Mẫn rất đầy đủ, nàng ta không tiện vừa đến đã gây sự với người ta.
Căn phòng của Phùng Mẫn còn được coi là tốt, dọn dẹp rất thoải mái, sáng hôm Liễu Yên đến, nàng đã cuộn chăn nệm của mình lại, thay bằng cái mới, nhường lại cho Liễu Yên ở, còn bản thân thì sang nhà Triệu Hân Nương ngủ nhờ.
Chờ đến khi Liễu Yên khỏe hơn một chút, nàng đã đi cùng mấy người chủ tớ bọn họ dạo quanh những nơi vui chơi gần đó, lại nhờ người đi mua sắm giúp, mua về một vài món ăn tinh tế. Triệu Hân Nương thấy nàng chu đáo như vậy, thở dài nói: “Thật khó cho mx khi phải hầu hạ người ta như vậy. Nếu lão Tào nhà ta mà đưa một người nữ nhân về, ta mà không cào nát mặt hai người bọn họ thì không xong, còn nhường phòng ra sao?”
Nghĩ đến cảnh tượng đó, miệng Triệu Hân Nương sắp méo xệch vì giận. Phùng Mẫn cười nói: “Tỷ và ta sao có thể giống nhau được?” Một người là chính thất được cưới hỏi đàng hoàng, một người là tiểu thiếp được kiệu nhỏ khiêng vào.
“Ta nhường phòng ra, mấy ngày này cũng làm phiền sự yên tĩnh của tỷ rồi.” May mà mấy nam nhân đều không có ở nhà, lại có vài phòng kho trống, bằng không một lúc có nhiều người đến như vậy, cũng không biết phải sắp xếp thế nào.
Triệu Hân Nương hừ một tiếng nói: “Có đáng gì đâu, giày mà muội làm cho ta, chất liệu vừa tốt vừa thoải mái, ta còn chưa biết cảm ơn muội thế nào đây này, may mà muội không phải ở mãi trong cái phủ đó, chúng ta tuy nghèo một chút, ăn cám ăn rau cũng tốt hơn là phải sống hèn mọn dưới tay vị vợ cả kia, chờ muội rời khỏi cái phủ đó rồi, ta sẽ giới thiệu cho muội vài người tốt, để muội tùy ý chọn lựa.”
Triệu Hân Nương vừa nhìn thấy Liễu Yên lần đầu, đã biết tính nết người đó không hợp tính với mình, nàng ta và Phùng Mẫn lại thân thiết, không thể nhìn Phùng Mẫn cứ phải nhún nhường như vậy. Những người nữ nhân đi theo quân như họ, ai mà không coi mình như nửa người nam nhân, phủ Thứ sử này thật thú vị, vợ cả thì hưởng phúc ở nhà, tiểu thiếp thì đi theo chịu gió phơi nắng ở bên ngoài, vợ cả đến rồi, tiểu thiếp vẫn phải nhỏ nhẹ ân cần, lại không nhận được nửa lời cảm ơn, nàng ta thấy ngứa mắt nên muốn bày mưu tính kế cho Phùng Mẫn.
Phùng Mẫn làm sao có thể thật sự nghe lời Triệu Hân Nương mà bỏ mặc Liễu Yên ở đó, không tránh khỏi phải kể lại ngọn ngành.
Triệu Hân Nương lúc này mới biết Phùng Mẫn là người được nhận cầm cố đến, cầm cố ở bên ngoài thực sự có thể coi là nửa nha hoàn, vừa chậc lưỡi vừa không tiện bày mưu bừa bãi nữa, chỉ có thể lấy lời “sớm muộn cũng sẽ thoát khỏi hố lửa” ra để an ủi Phùng Mẫn.
Triệu Hân Nương dùng “hố lửa” để hình dung phủ Thứ sử, Phùng Mẫn cảm thấy buồn cười, nhưng cười xong, tâm trạng lại có chút u ám, ngay cả người ngoài cũng biết đó là một hố lửa, vậy mà dưới sự tấn công dịu dàng của nam nhân đó, nàng lại thật sự đắm chìm trong đôi mắt thâm tình của hắn, vô thức mà bắt đầu sa ngã, may mắn thay, sự xuất hiện của Liễu Yên giống như một gáo nước lạnh, kéo nàng trở về với thực tại từ cái tốt đẹp như mơ đó, chút d.a.o động nhỏ nhoi ấy cuối cùng cũng yên tĩnh không còn tiếng động.
Bàn tay nàng nhẹ nhàng đặt lên cái bụng đã có chút cảm giác tồn tại, trong lòng nàng vô cùng thành kính hy vọng, nhất định phải là một nhi tử.