Cuộc sống trên núi thật buồn tẻ vô vị, ngay cả một người để nói chuyện cũng không có, Liễu Yên ở lại vài ngày đã cảm thấy có chút không kiên nhẫn, muốn đi nhưng lại chưa gặp được Thái Giới, không cam lòng, ở lại cũng không biết còn phải chờ bao lâu, trong lúc buồn chán và lười biếng, Phương chạy từ ngoài vào, vô cùng phấn khích, “Đại gia về rồi, nãi nãi mau ra xem.”
Liễu Yên vịn tay Phương, vén rèm cửa, đối diện với ánh nắng chói chang, nhìn thấy bóng dáng cao lớn ở cửa bước vào, nỗi nhớ nhung dâng trào hơn bao giờ hết, nàng ta vội chạy hai bước định ôm chầm lấy, thì bị Thái Giới kéo cánh tay ra, “Đừng nhúc nhích.”
Đang định bất mãn, nàng ta được Xuân Diên tiến lên đỡ lấy, cười nói: “Nãi nãi cũng không xem xem Đại gia toàn thân đầy bùn đất, còn chưa kịp tắm rửa nữa.”
Lúc này Liễu Yên mới nhìn rõ Thái Giới mặc bộ đồ màu đen, khắp người lấm lem bùn đất, nhưng mặt thì sạch sẽ, đen đi và gầy đi không ít. Nàng ta vội vàng sai nha hoàn bà tử đi đun nước, bản thân thì theo sau vào nhà, dặn Xuân Diên tìm quần áo để thay. Trong phòng ồn ào hỗn loạn, người quá đông, xoay người cũng khó khăn.
Thái Giới lướt qua vài người, thấy Phùng Mẫn đứng ở ngoài sân xa xa, rõ ràng trước đây hễ hắn trở về, nàng liền lập tức chạy ra đón, xa nhau mấy ngày, hắn cũng rất nhớ nhung, nhưng tiếc là những người cản đường quá nhiều. Không đợi Xuân Diên ra tay, Thái Giới tự mở tủ lấy quần áo, phất tay cho mọi người lui ra, rồi ra ngoài.
Gần doanh trại có một con suối nhỏ chảy từ trên núi xuống, gọi là suối nhỏ, nhưng cũng rộng nửa trượng, mùa hè nóng nực, không ít nam nhân trong quân doanh thích ra đó tắm vì nước suối mát lạnh. Thái Giới cũng thích đến đó, đặc biệt là khoảng thời gian Phùng Mẫn mới mang thai, hắn không dám chạm vào nàng, mà trong người lại hừng hực, mỗi sáng và tối đều phải ra dội một gáo nước lạnh.
Hắn ở bên này tắm rửa, mấy người trong phòng cũng không nhàn rỗi, Liễu Yên đưa người đến, Phùng Mẫn cũng chỉ tiếp đãi qua loa, trên núi không có thứ gì để thiết đãi, ngày hôm sau tất cả mọi việc của Liễu Yên đều được mấy nha hoàn bà tử đã hồi phục sức khỏe tiếp quản, không cần đến Phùng Mẫn nữa, nói ra thì, bọn họ vẫn chưa có một bữa ăn thịnh soạn.
Lúc này, để chiêu đãi Thái Giới, Liễu Yên vừa ra lệnh, người đau đầu lại là Xuân Diên, không thể không đến hỏi Phùng Mẫn trong nhà có những gì, có thể dùng để bày một bữa tiệc không. Liễu Yên còn định mời vài vị đồng liêu và phu nhân của họ, nghe nói vị có chức vụ cao nhất cũng chỉ là Huyện lệnh và Thiên hộ, có mấy người bản thân còn không có ở đây, đừng nói là nữ quyến trong phủ, nàng ta cố ý muốn lộ mặt một chút, thể hiện sự tồn tại của mình, nhưng lại cảm thấy những người đó có địa vị thấp kém, không đáng để nàng ta phải vất vả.
Trong lúc đang phân vân, Xuân Diên quay lại nói rằng các gia đình ở đây ăn uống không dư dả, tự làm một bữa tiệc thì được, chứ nhiều hơn thì có tiền cũng không mua được đâu, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Chúng ta đã sơ suất rồi, lẽ ra nên mang một ít đồ từ dưới trấn lên.”
Chủ yếu là họ không ngờ doanh trại lại hẻo lánh đến vậy, khi Liễu Yên đến còn nghĩ đó là một quân doanh rộng lớn, lều trung tâm ít nhất cũng phải to bằng căn phòng ở nhà, đến nơi vừa nhìn một cái đã vô cùng thất vọng, nghe Xuân Diên nói vậy, tuy cảm thấy hạ nhân làm việc không tốt, nhưng cũng không thể biến ra đồ đã được, đành phất tay nói: “Có gì thì các ngươi đi xử lý đi.”
Tất cả đều là những người sống trong những ngôi nhà lớn không thiếu thốn vật chất, không chỉ Liễu Yên không ngờ tới, mà ngay cả một người chu đáo như Xuân Diên, cũng không lường trước được vật chất ở đây lại khan hiếm đến vậy, may mắn là chủ tử thông cảm, nói rõ ràng rồi thì cũng xong.
Nhưng Phương thì không phục, thấy nãi nãi không vui, không tránh khỏi phải nói vài lời, “Nãi nãi hồ đồ rồi, ở đây đâu phải là nhà chúng ta làm chủ, có những gì ai mà biết được? Người ta không muốn mang ra để chúng ta mời người, sợ nãi nãi giành hết sự nổi bật của nàng ta, không phải là chỉ lấp l.i.ế.m bừa thôi sao?”
Mấy ngày này ăn những gì, Liễu Yên cũng đã thấy rồi, mời người vốn là ý nghĩ nhất thời, Phùng Mẫn làm sao có thể đoán trước mà cất giấu đồ đi? Phương chỉ là bất bình thay cho nàng ta, không tiện trách mắng, nên dừng lại nói: “Không có thì thôi vậy, cũng là do chúng ta quên không mang đồ đến, ta không nhớ, hai ngươi cũng không để ý. Với lại, vị nương tử của Tào Thiên hộ kia, thấy ta cũng chẳng buồn chào hỏi, kiêu ngạo lắm, ta cũng không có kiên nhẫn ứng phó với nàng ta.”
Chỉ có thức ăn cho mấy người trong nhà, rất đơn giản, chia làm hai bàn: chủ tử ba người một bàn, bốn hạ nhân một bàn, sau khi cơm nước xong, Phùng Mẫn liền nghĩ xem tối nay sẽ ngủ ở đâu.
ẫn là Đông Lai có cách, lấy chiếc lều đã cất đi từ trước ra, dựng ở trong sân, mùa hè mát mẻ, dùng nhang ngải đuổi muỗi, ngủ tạm một đêm cũng không thành vấn đề.
Còn về Thái Giới, nàng hoàn toàn không lo lắng tới, tối nay hắn chắc chắn sẽ ở lại trong phòng phủ, Liễu Yên cũng nghĩ như vậy, sớm đã dặn dò nha hoàn đun nước, trong phòng tạm thời lau mình, thay một bộ trung y mới, dùng nước thơm chải tóc, nhìn Xuân Diên và Phương bận rộn trước sau dọn giường xông hương.
hái Giới bước vào, ngồi xuống ghế, trò chuyện vài câu về tình hình trong nhà, đột nhiên đứng dậy nói: “Các nàng ngủ trước đi, có một quặng mỏ có vấn đề, ta đã tìm người khác bàn bạc đối sách cả đêm, muộn rồi sẽ không về.”
Cả phòng nữ nhân đều không đề phòng, Liễu Yên đợi hắn đi rồi mới phản ứng lại, lập tức tủi thân và tức giận, nghĩ đến việc họ đã nửa năm không gặp, mà hắn vẫn bận rộn với công việc, không dành chút thời gian nào để ở bên nàng ta.
Xuân Diên thấy sắc mặt Liễu Yên khó coi, an ủi nói: “Có thể thấy Đại gia lòng mang chuyện lớn, trước đây chẳng phải chưa từng như thế, nãi nãi vẫn chưa quen sao?”
Liễu Yên đương nhiên hiểu, Thái Giới đối xử với nàng ta không có gì để chê, thứ gì tốt cũng sẵn lòng cho nàng ta, mặc dù người không ở đây, nhưng lời nói và đồ vật chưa bao giờ thiếu, nàng ta vẫn luôn cảm thấy hắn đặt nàng ta ở một vị trí rất quan trọng trong lòng, nhưng mọi chuyện không thể so sánh được. Sau Tết, muội muội xuất gía, khi đi cùng vị công tử Đỗ gia đến nhận người thân, nàng ta thấy cặp phu thê mới cưới đó tốt như một thể, muội muội ngại ngùng xinh đẹp, muội phu trong mắt cũng có ánh sáng, hai người còn ghé vào nhau nói chuyện riêng.
Nhưng nàng ta và Thái Giới chưa bao giờ keo sơn như vậy, bọn họ nắm tay, cùng nằm chung giường, ở bên nhau lâu như vậy, hắn luôn điềm tĩnh trưởng thành, nắm chắc phần thắng, một khoảnh khắc nào đó, nàng ta bỗng nhận ra, hắn quá bình thản, hôn sự của bọn họ cũng chưa từng mang lại cho hắn cảm giác vui sướng bất ngờ nào. Giữa phu thê bọn họ không đủ ngọt ngào, cũng chưa từng có chuyện gì lãng mạn. Liễu Yên cảm thấy tiếc nuối và bất mãn, cũng muốn lấp đầy sự thiếu hụt này, vì vậy nàng ta đã vội vã đến bên hắn, thế nhưng vẫn không thể sánh bằng chuyện lớn của hắn.
Phùng Mẫn nhìn Thái Giới ra khỏi cửa, nghĩ đến trước đây cũng có những trường hợp phải bàn bạc suốt đêm, nên nàng cũng không bận tâm, chui vào lều không lâu sau đã ngủ say. Kể từ khi mang thai, nàng trở nên thèm ngủ, ban ngày uể oải, không có tinh thần, trong nhà có nhiều người như vậy, cũng không tiện ngủ nướng, phải dựa vào chuyện ban đêm ngủ ngon hơn một chút.
Đang ngủ ngon lành, cảm thấy chăn hơi động đậy, một người nóng bỏng và rắn chắc đã chui vào, bàn tay to lớn của hắn sờ sờ lên bụng nàng, làm nàng tỉnh giấc, hắn hỏi khẽ, “Vẫn ổn chứ?”