Hai người họ đã ăn ý không nhắc đến chuyện có thai, Phùng Mẫn thì vì thai còn chưa ổn định, cũng không muốn sớm trở về phủ Thứ sử nơi khiến nàng cảm thấy ngột ngạt, Thái Giới thì đơn thuần là không nỡ đưa Phùng Mẫn về sớm, hắn muốn giữ nàng và đứa con lại bên mình để tự tay chăm sóc, kết quả ngay cả hắn cũng không nỡ để nàng làm việc, thì trong phủ lại có người đến quấy rầy.
Từ khi Phùng Mẫn mang thai, hai người đã lâu không thân mật, khi Liễu Yên đến, nàng càng không chịu nhìn thẳng vào hắn, khiến hắn cảm thấy bị ghẻ lạnh, nhưng nghĩ đến việc nàng phải đối phó với những người đó, lại còn đang mang thai, hắn lại thấy xót xa, hăn lẩm bẩm bên tai nàng, dặn nàng lấy thân thể làm trọng, đừng bận tâm đến chuyện lặt vặt, ai có bất mãn gì, cứ việc tìm hắn.
Phùng Mẫn vẫn giữ nguyên suy nghĩ, không muốn hắn nhúng tay vào chuyện của nàng và Liễu Yên, các nàng sẽ không ở cùng nhau mãi. Làm việc trên núi mấy ngày, người bằng sắt cũng phải mệt, hôm nay nhìn thấy hắn bước vào cửa mà bước chân đã nặng trĩu, nếu là trước đây, sau khi ăn cơm xong hắn đã đi ngủ rồi, gờ lại gắng gượng đến giờ này để an ủi nàng, Phùng Mẫn chỉ thấy không cần thiết.
“Ta không sao, chàng lên phòng trên nghỉ ngơi đi, ngủ trên giường sẽ thoải mái hơn.” Phùng Mẫn ngáp một cái.
“Lại đuổi ta đi à?” Giọng hắn cũng buồn ngủ, “Nàng lại không muốn ta ở lại như vậy sao?”
Phùng Mẫn thực sự không muốn hắn ở lại, sáng mai thức dậy bị người khác nhìn thấy sẽ không hay, kỳ thật là nàng luôn cố ý tránh thân mật với hắn trước mặt Liễu Yên, Thái Giới biết điều đó, cũng tuân theo ý nàng, giữ một sự cân bằng tinh tế, nhưng rồi sẽ có một ngày Liễu Yên sẽ phát hiện ra tâm ý của hắn đối với nàng.
Sẽ có một ngày, những tháng ngày bình yên sẽ bị phá vỡ, chi bằng cứ bắt đầu từ bây giờ, trước khi nhắm mắt, hắn ghé vào tóc nàng nói: “Đừng lo lắng, nàng muốn thế nào, ta đều nghe theo, sáng mai ta sẽ dậy sớm, sẽ không khiến nàng phải khó xử, sẽ không gây phiền phức cho nàng.”
Tay hắn vẫn đặt trên bụng nàng, ở tư thế vừa bảo vệ vừa chờ mong, trong bóng tối, hơi thở của hắn đã dần đều lại, Phùng Mẫn mơ màng nhìn màn trướng một lát, lặng lẽ thở dài một hơi, rồi cũng ngủ thiếp đi.
Tiếng gà gáy vang vọng khắp nơi hoang vu, Phùng Mẫn bị tiếng nước tạt rõ ràng làm tỉnh giấc, nàng ngáp một cái, vén rèm lên.
Phương đứng dưới mái hiên, trong lòng ôm cái chậu, cười mỉa mai, “Di nương thật có phúc, nãi nãi nhà ta đã dậy rồi mà còn ngủ chẳng biết trời đất, cũng không đến hầu hạ chải đầu rửa mặt, cũng chẳng lo bữa sáng. Cũng may nãi nãi nhà ta tính tình mềm mỏng, gặp phải chủ mẫu nhà khác, đã sớm chẳng biết c.h.ế.t mấy lần rồi.”
Hai bà tử khiêng nước vào cửa, nghe lời nói của Phương, cũng cảm thấy quá đáng, di nương người ta từ khi nãi nãi đến, không có chút nào không chu đáo, ngay cả gian phòng của mình cũng nhường ra. Hai bà ta cũng phải ngủ dưới sàn nhà đất, một đêm trôi qua lưng đau nhức, hoàn toàn không ngủ ngon được, hơn nữa hiện giờ sương sớm còn chưa tan hết, cũng không tính là dậy muộn, hà cớ gì lại cứ muốn gây chuyện với người ta chứ? Thái độ ngang ngược khiến người ta chán ghét.
Người cảm thấy Phương đáng ghét không chỉ có hai bà tử đứng xem náo nhiệt, Thái Giới từ cửa bước vào, ánh mắt lạnh lùng, đứng giữa sân đợi Phương cười tủm tỉm nghênh đón, mới nói: “Phủ đệ dạy ngươi nói chuyện với chủ tử như vậy sao? Không phân biệt cao thấp tôn tin, đùn đẩy trách nhiệm, có phải ngay cả ta cũng nên thờ các ngươi lên luôn không?”
Phương đã rất lâu rồi không thấy đại gia mặt mày nghiêm nghị nói lời giận dữ đến vậy, mặt nàng ta tái nhợt, trước tiên nghĩ nãi nãi sẽ nhanh chóng đến cứu mình, nhưng khi đối diện với đôi mắt tối đen lạnh như băng của đại gia, toàn thân run rẩy, đầu gối mềm nhũn, lập tức quỳ xuống. “Nô tỳ không dám.”
Phùng Mẫn thấy cảnh này, khẽ kéo tay áo Thái Giới, nhưng bị hắn trở tay nắm lại, kéo người ra sau một chút, cái khuôn mặt tựa đen tựa Diêm Vương ấy, khiến người ta không dám nói thêm nửa câu.
Nghe thấy động tĩnh, Liễu Yên vội vàng chạy ra, thấy Phương đang quỳ thì nhíu mày, vừa rời nàng ta ở trong phòng nghe thấy toàn bộ quá trình, cảm thấy đại gia có chút làm quá, “Có chuyện gì vậy? Người một nhà ở cùng nhau, đâu có lúc nào không cãi vã, lưỡi đôi khi còn va phải răng kia mà.”
Ý của nàng ta là, đã mắng chửi rồi, Phương ít nhiều cũng còn chút thể diện, nên cho qua thôi. Thái Giới lại chẳng có biểu hiện gì, im lặng đến mức có chút ngượng ngùng, Liễu Yên bỗng thấy ấm ức, nàng ta lặn lội đường xa đến thăm hắn, vậy mà hắn lại nổi giận với nha hoàn thân cận của nàng ta là sao? Có chút bất mãn gọi một tiếng.
Xuân Diên lanh lợi, nhìn ngó xung quanh, biết đại gia tuyệt đối sẽ không nghe lời nãi nãi, lần quỳ phạt này của Phương là chắc chắn rồi, sợ hai người tranh cãi, liền vội vàng gọi hai bà tử bưng bữa sáng lên.
Một bữa cơm ăn trong sự im lặng dị thường.
Những hạ nhân trong phủ đều có đôi mắt tinh tường, tận mắt chứng kiến đại gia che chở như vậy, làm sao còn dám lơ là Phùng Mẫn nữa? Mấy người vừa rời bàn, hai bà tử đã vội vàng tranh nhau dọn dẹp, cười tủm tỉm mời Phùng Mẫn nghỉ ngơi. Xuân Diên bị một gõ núi dọa hổ như vậy, im lặng hẳn, đối với Phùng Mẫn cũng là thân cận không đủ, khách khí có thừa.
Sáng hôm đó, ngoài Phương đang quỳ trong sân, cả nhà đều cẩn trọng lời nói việc làm.
Triệu Hân Nương đến thấy có người quỳ trong sân, liền hỏi thăm hai bà tử, nghe nói là cậy thế nãi nãi mà lộng hành, trong lòng cũng thấy đáng đời, lại lo cho Phùng Mẫn, trên đường lên núi, nàng ta hỏi: “Ta thấy vị nãi nãi nhà các muội không phải là người có lòng dạ rộng rãi, muội đắc tội với nha hoàn của nàng ấy là đắc tội với nàng ấy, muội không sao chứ?”
Phùng Mẫn biết trong lòng Liễu Yên chắc chắn có oán giận, nhưng cũng không còn cách nào, cho dù Thái Giới không trừng phạt Phương, nàng cũng đã nhịn lâu rồi, Phương bảo vệ chủ tử thì không có vấn đề gì, nhưng nàng đã nhún nhường như vậu, lại cứ một mực chĩa mũi dùi vào nàng, xúi giục Liễu Yên xem nàng như kẻ thù, đẫu qua đấu lại, nàng thật sự thấy chán ngán.
Nhưng nha hoàn trung thành và hiểu chuyện như Xuân Diên thực sự rất hiếm, nếu bên cạnh Liễu Yên có thêm vài người hiểu chuyện như Xuân Diên, hậu viện chắc chắn sẽ yên bình hơn nhiều. Nào ngờ bản thân Liễu Yên lại là người sống thiên về tình cảm, vũng nước đục này nàng còn phải lội dài dài.
Sau buổi sáng bị phạt quỳ, lại được Xuân Diên khuyên giải một phen, mấy ngày sau đó cho đến lúc rời đi, Phương yên lặng hơn rất nhiều. Thái Giới vẫn bận rộn, ngay cả bữa cơm cũng không ăn ở nhà được mấy lần, để lại cả nhà toàn nữ nhân mắt to trừng mắt nhỏ.
Liễu Yên lại dây dưa thêm bốn năm ngày, hoàn toàn chán ngán cuộc sống tẻ nhạt trên núi, liền cho người thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.