Điển Thiếp

Chương 54: Nàng có thích người ta không? (2)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Giờ xuất phát được định rất sớm, lúc đó Thái Giới vừa xuống núi, hành lý đã được đặt vào kiệu, hắn dặn dò Liễu Yên mấy câu, chỉ là những lời như bảo trọng thân thể.

Liễu Yên vì bị mất mặt nên vẫn có chút ngượng nghịu, đối diện với sự quan tâm lúc chia tay, tâm trạng cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút, ngoan ngoãn gật đầu, lưu luyến bước lên kiệu, đi được một đoạn, nàng ta nhịn không được vén rèm lên quay đầu nhìn lại, hai bóng người đứng song song dần khuất xa trong tầm mắt nàng ta.

Nàng ta thấy hắn vô cùng tự nhiên nắm lấy tay của người bên cạnh, vẻ mặt dịu dàng quay đầu đi, tim nàng ta khẽ thắt lại, muốn nhìn cho kỹ hơn, nhưng chiếc kiệu đã rẽ qua hàng cây, không còn thấy bóng người nữa.

Phùng Mẫn bị Thái Giới nắm tay, che miệng ngáp một cái, về đến nhà vẫn chưa thể nghỉ ngơi, nàng tháo chăn gối đã dùng trên giường ra ngâm, còn muốn dọn dẹp lau chùi lại phòng một lượt. Thái Giới giữ nàng lại, cũng vẻ mặt mệt mỏi, mấy ngày nay hắn cũng không ngủ ngon, phải ngủ tạm bợ khắp nơi.

Cùng nhau trải chăn nệm xong, hắn liền kéo nàng vào giường để ngủ bù, Phùng Mẫn muốn ngồi dậy, nhưng b ôm chặt, nghe hắn nói cứ ngủ một giấc đã, buổi chiều sẽ gọi Tiền đại tỷ đến dọn dẹp, không cho nàng mệt nhọc nữa.

Công việc khai thác ở núi Ngọa Phật đã đi vào quỹ đạo hoàn toàn, từng xe vàng được trọng binh áp tải đi, triều đình dưới sự xoay chuyển của mấy phe phái đã phái một đảng Bảo Hoàng trung thành đến giám sát. Nhiệm vụ của Thái Giới đã hoàn thành, mọi công việc đều do một tay hắn xử lý, không hề có sơ hở.

Phùng Mẫn biết hắn làm việc cho Tam hoàng tử, cụ thể đã sắp xếp những gì nàng không rõ, nhưng trong đó Tam hoàng tử chắc chắn có thể hưởng một phần bát canh lớn, có thể công thành rồi rút lui.

Khi gió thu từ Bắc Cương thổi đến Đình châu, bụng Phùng Mẫn đã được năm tháng, tròn vo, mỗi ngày nàng và Triệu Hân Nương đều siêng năng chạy lên núi, thân thể khỏe khoắn thon dài, không hề bị phù nề một chút nào, điều này thường khiến Thái Giới kinh hồn bạt vía, nhưng khuyên nàng cũng không nghe.

Trên đường về, họ đi lại rất thong thả cẩn thận, xe đi vào thành Vân Dương, không về thẳng phủ Thứ sử mà rẽ sang nhà Phùng Mẫn.

Chu Tú Nhi nửa năm không gặp khuê nữ, giờ thấy nữ nhi bụng mang dạ chửa, mừng đến suýt ngốc, vội vàng dẫn người vào nhà ngồi.

Lần trước hành trình vội vã, Thái Giới chưa vào nhà, lần này, hắn cũng muốn xem nơi Phùng Mẫn đã từng sống như thế nào, ở trong nhà trò chuyện một lúc, Chu Tú Nhi cho người đi gọi Phùng lão tam, còn mình thì bận rộn chuẩn bị cơm nước, cũng may cô mẫu và biểu muội Quyên Nhi ở đó, hai người chui vào bếp, bảo Quyên Nhi tiếp khách.

Tiểu nha đầu Quyên Nhi mới mười hai tuổi, đâu đã từng gặp người khí phách như vậy, vừa gặp Thái Giới đã mở miệng gọi "tỷ phu”, Phùng Mẫn lập tức kéo biểu muội lại, bảo nàng ấy đừng vô phép như vậy.

Thái Giới nắm lấy tay Phùng Mẫn, bất mãn nhéo một cái, rồi tháo một miếng ngọc bội xanh cực đẹp ở thắt lưng xuống, tặng cho Quyên Nhi chơi, còn không cho Phùng Mẫn ngăn cản, Quyên Nhi nâng niu miếng ngọc bội xinh đẹp, nhìn hai người đấu khẩu, cho đến khi Phùng lão tam vào, nàng ấy mới vội vàng hỏi cữu cữu có nên nhận không.

Phùng lão tam còn chưa từng gặp Huyện lệnh, càng đừng nói đến công tử Phủ Thứ sử, nữ nhi lại chỉ là thiếp, mời khách kiểu gì cũng không hay, hỏi thăm vài câu đơn giản rồi liền cứng họng.

Không khí trong phòng trở nên nặng nề, Thái Giới đứng dậy, đỡ Phùng Mẫn đứng lên. “Đi về phòng nàng nghỉ ngơi một lát đi, đến bữa cơm ta sẽ gọi nàng.”

“Phải, phải, các con đi đường xa, chắc chắn mệt rồi. Mẫn nhi, đưa đại công tử vào phòng con ngủ một lát, phòng của con mẫu thân vẫn thường xuyên dọn dẹp, chăn gối hai ngày trước mới thay, đều sạch sẽ, ta vừa lúc đi mua chút rượu, uống chút cho đỡ mệt.”

Phòng của Phùng Mẫn ở phía Tây căn viện, một gian nhỏ, những món đồ lớn đều mang đậm dấu ấn thời gian, lâu rồi không có người ở, nhưng cũng không hề ẩm ướt, màn giường chăn gối mềm mại thoải mái, tràn ngập hương nắng.

Phùng Mẫn đỡ lấy bụng ngồi xuống, Thái Giới ở trong phòng nàng đi qua đi lại, sờ chỗ này sờ chỗ kia, cái gì cũng thấy hứng thú, hắn còn nhặt từng món đồ nhỏ trong giỏ ra hỏi nàng là cái gì, có từ khi nào.

Những thứ này đều chất chứa đầy kỷ niệm, không thể không giải thích cho hắn đôi chút. Nhìn nụ cười dịu dàng trên mặt nàng, không khỏi nghĩ đến chuyện vừa rồi, biểu muội gọi hắn là "tỷ phu", bị nàng kéo lại bịt miệng, niềm vui của hắn chỉ kéo dài trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng đến giờ vẫn chưa nguôi ngoai, liền chọn một cái túi thơm nhỏ trong giỏ, có vẻ như nàng đã dùng qua, nó tinh xảo nhỏ nhắn, tỏa ra mùi hoa quế khô nhè nhẹ. “Tặng cái này cho ta đi, vừa lúc ta đang thiếu một cái.”

Phùng Mẫn vươn tay ra giật lại, nhưng không lấy được, đành nói: “Cái đó cũ lắm rồi, là ta làm hồi mười lăm tuổi, đường kim mũi chỉ cũng không tốt, để ta làm lại cho chàng một cái mới.” Hơn nữa, đó là cái nàng chuẩn bị tặng cho người khác mà chưa kịp tặng, bên trong còn có chữ nữa. Phùng Mẫn thực sự không dám đưa cho hắn.

Từ nãy khi hắn cầm cái giỏ lên, nàng đã chăm chú nhìn, như thể sợ có bí mật nào bị phát hiện, vì thế hắn mới lần lượt hỏi từng món, những món khác thì thôi, nhưng cái túi thơm này nàng bụng mang dạ chửa mà còn ra sức giật lại, Thái Giới rất để tâm ánh mắt hắn híp lại, trước mặt Phùng Mẫn lật mặt trong ra, quả nhiên, một chữ “Hữu” được thêu ngay ngắn ở mặt sau trúc xanh.

Không khí trong phòng đột nhiên thay đổi, Phùng Mẫn rụt tay lại không dám nói gì, nước chua trong lòng Thái Giới sủi bọt ùng ục, nhưng hắn không thể dọa nàng, ra vẻ bình thản: “Đừng nói với ta đây là làm cho ca ca của nàng đấy.”

Cũng đâu phải hắn không biết tên ca ca của nàng, Phùng Mẫn không dám nói dối, đắn đo nói: “Là làm cho một người bạn của ca ca ta, khi đó là sinh nhật mười tám tuổi của hắn, ca ca ta không nghĩ ra tặng quà gì, nên nhờ ta làm giúp một món đồ. Khoảng thời gian đó ta đang học cô mẫu làm túi thơm, nên thử làm một cái.”

Thái Giới bóp chặt cái túi thơm nhỏ, hận không thể có một ngọn lửa bùng lên trong lòng bàn tay, đốt cháy nó sạch sẽ, trên mặt thì vẫn thong thả thưởng thức, rõ ràng là khó chịu, nhưng vẫn nhịn không được truy hỏi đến cùng: “Sao lại không tặng đi? Đối phương không nhận à?”

“Hắn cùng ca ca ta tòng quân rồi, đi vội quá, nên ta quên mất.” Đây là lời thật, giọng điệu của Phùng Mẫn rất bình thản.

“Có thích người ta không?” Chắc chắn là thích rồi, còn thêu tên người ta vào bên trong, đồ làm cho hắn còn chưa từng tỉ mỉ như vậy, cả trái tim hắn đã sắp bị dấm chua ngâm đến mềm ngoặt, lại giống như bị ai đó bóp chặt, vô cùng khó chịu.

Nghĩ đến chuyện nàng từng thích người khác, lại cầu mà không được, trong lòng hắn vừa tức vừa đau, còn có cả sự giận dữ và ấm ức khó nói, cảm xúc vô cùng phức tạp.

“Không có, chỉ là ca ca ta chơi thân với người đó, qua lại nhiều nên thành quen thôi. Ta thêu tên vào túi tiền, làm quần áo cho ca ca ta cũng thêu tên mà, họ đều là những người cẩu thả, thường không giữ gìn đồ đạc của mình cẩn thận, nên ta mới nghĩ ra cách này.”

“Thật sự không thích?” Hắn không cam lòng.

“Thật sự không có.” Phùng Mẫn giải thích mãi, lại bị hắn làm phiền, hứa sẽ thêu túi tiền, làm quần áo cho hắn, cũng phải thêu cả tên của hắn lên, cả hai chữ đều phải thêu, thì hắn mới miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích của nàng.

Điển Thiếp

Chương 54: Nàng có thích người ta không? (2)