Nghe nói đội ngũ không về nhà mà đến thẳng đây, Phùng lão tam và Chu Tú Nhi không dám lơ là, sửa soạn cơm nước tươm tất, cũng không mời rượu nhiều, ăn cơm xong liền muốn cho người đi.
Phùng Mẫn biết hai người lớn nghĩ gì, nàng cũng có chút lo lắng, không dám nán lại lâu, dưới sự vây quanh của người nhà, nàng lên xe ngựa, đi ra xa rồi vẫn còn ghé cửa sổ ngoái đầu nhìn lại.
Thái Giới kéo nàng trở lại, “Đợi đến lúc gần sinh, ta sẽ đón mẫu thân của nàng vào phủ ở cùng nàng, được không?”
Phùng Mẫn cảm động, cũng rất cảm ơn sự chu đáo của hắn, dưới ánh mắt dịu dàng ấy, ngoài lời cảm ơn nàng không nói được gì khác, trước đây hắn rất khẩn thiết mong cầu lời đáp lại từ nàng, giờ đây chỉ cảm thấy mình làm chưa đủ, chưa tốt. Hắn hôn lên hàng lông mày của nàng nói: “Mẫn Mẫn, hãy tin ta, ta sẽ đối xử tốt với nàng.”
Cách nửa năm, lại bước chân vào phủ Thứ sử, xe dừng lại ở cổng trong, Phùng Mẫn được đỡ ra, vừa nhìn thấy bụng nàng, Lưu ma ma vốn là người điềm đạm cũng không kìm được mà “ái chà” một tiếng. Tiểu nha đầu lanh lợi đã sớm chạy lên trước thông báo để xin tiền thưởng rồi.
Tưởng phu nhân quả nhiên rất sốt ruột, không đợi được người đến, vịn vào nha đầu ra đứng đợi trên bậc thềm, thấy Phùng Mẫn đến gần chuẩn bị quỳ lạy, vội vàng gọi Hồng Anh, “Còn câu nệ những quy củ đó làm gì, mau đỡ di nương của các ngươi dậy đi! Hai đứa này, chuyện lớn như vậy mà cũng không báo với gia đình một tiếng. Đường xa như vậy, cứ thế mà đi về sao? Gan cũng lớn thật đấy.”
Những người trẻ tuổi không biết chuyện. Tưởng phu nhân giận mà mắng một trận, nhưng trong lòng lại vui mừng, quay đầu cho người mời đại phu quen đến xem ngay, lại dặn dò Lưu ma ma, dẫn người đến Tây viện, dọn dẹp lại sân viện một lượt, trước đây không biết, lỡ đâu có thứ gì kiêng kỵ với nữ nhân mang thai, thì không được qua loa.
Vì thái độ mừng ra mặt của Tưởng phu nhân, những hạ nhân bên dưới cũng vây quanh Phùng Mẫn, coi nàng như một ngọn đèn thủy tinh mong manh, sợ va chạm sứt mẻ. Vị đại phu ria mép đến bắt mạch cẩn thận, khẳng định chưa từng thấy đứa trẻ nào khỏe mạnh và tràn đầy sức sống như vậy, mạch đập rất chắc, Tưởng phu nhân mừng rỡ khôn xiết, lúc này mới yên tâm.
Thượng viện và Tây viện đều vui mừng, nhưng so với đó thì Đông viện lại im lặng hơn, lần trước Phương đã chọc giận đại gia, hôm nay nửa câu cũng không dám nói.
Liễu Yên đối diện với Phùng Mẫn được mọi người nâng niu như mặt trăng, tâm trạng có thể tưởng tượng được, cuối cùng cũng có con rồi, vừa thở phào nhẹ nhõm lại vừa sầu lo thật sâu.
Cảnh tượng nhìn thấy hôm rời đi đã in sâu vào lòng nàng ta, sau đó nàng ta đã vô số lần hồi tưởng suy ngẫm, không muốn thừa nhận, nhưng linh cảm mơ hồ nói với nàng ta, gia đình nhỏ của nàng ta đã bị xâm chiếm rồi.
Khoảng thời gian về nhà, nàng ta luôn nghĩ, không thể dung túng Phùng Mẫn ở lại trong phủ nữa, nàng ta muốn đổi người khác đến sinh con, còn chưa nghĩ ra làm thế nào để vượt qua cửa ải của Tưởng phu nhân và Thái Giới, thì đứa trẻ đã đến rồi.
Hy vọng Phùng Mẫn sinh con xong sẽ nhanh chóng rời đi, ôm sự mong mỏi như vậy, đối mặt với sự nịnh bợ của mọi người với Tây viện, trong lòng nàng ta ít nhiều vẫn cảm thấy mình bị ghẻ lạnh. Hạ nhân thì không nói làm gì, ngay cả Tưởng phu nhân vốn là trụ cột điềm đạm, thái độ đối với Phùng Mẫn cũng trở nên khác biệt, trong lòng Liễu Yên buồn bực không tả nổi, chỉ hỏi vài câu nhạt nhẽo rồi u sầu quay về viện của mình.
Tâm trạng của Liễu Yên không tốt, hạ nhân Đông viện đều nín thở, sợ một sai sót nhỏ sẽ trở thành nơi để trút giận, tuy nhiên, buổi tối Thái Giới đến, mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, chỉ là Phương vốn hoạt bát vui vẻ lại im lặng, không khí vẫn có chút nặng nề.
Trong lòng Liễu Yên có giận, ngồi bên bàn bát tiên gỗ lim, cũng không nói lời nào, nếu là trước đây, Xuân Diên cũng không lo lắng, đại gia chưa từng so đo quá nhiều với nãi nãi, bây giờ đương nhiên vẫn bao dung như vậy, chẳng qua có một người hiểu chuyện ở kia, thật sợ sẽ bị so sánh.
Liễu Yên đợi Thái Giới đến dỗ dành, hắn cũng quan tâm đến sức khỏe của nàng ta vài câu, còn tặng một vài món đồ hiếm lạ mua từ bên ngoài về, nói là để nàng ta cầm chơi, sau đó không nói thêm lời nào nữa. Trước đây cũng là dáng vẻ này, một người lo việc trong khuê các, một người bận công việc xã giao bên ngoài, hai người đều không hứng thú với chuyện của nhau, cũng không thấy gượng gạo hay nhàm chán, sao bây giờ lại thay đổi rồi?
Liễu Yên nhìn người đang đọc sách, khẽ cúi đầu, gương mặt sắc bén thon gọn, khí chất điềm tĩnh sau khi trải qua tôi luyện trở nên thu mình, giống như một thanh bảo kiếm sắc lạnh đã tra vào vỏ. Rồng phượng trong loài người mà phụ mẫu đã cẩn thận lựa chọn cho nàng ta, người mà từ nhỏ nàng ta đã thích dựa dẫm, nàng chưa từng nghĩ sẽ phải chia sẻ hắn cho người khác, cho dù Phùng Mẫn có ngoan ngoãn hiểu chuyện cũng không được, tốt nhất là sau khi sinh con liền ngoan ngoãn rời đi, nàng ta còn có thể nhờ mẫu thân giới thiệu Phùng Mẫn với những người như bộ đầu ở nha môn của phụ thân, đối với gia đình như Phùng Mẫn mà nói, cũng coi như trèo cao rồi.
Điều quan trọng là đứa trẻ lần này nhất định phải là nhi tử, nhưng chuyện này không phải cứ muốn nhi tử là có nhi tử được. Vị đại phu bắt mạch cho Phùng Mẫn mỗi tháng đều vào phủ Thứ sử để bắt mạch bình an cho các vị chủ tử, sức khỏe của Liễu Yên cũng đã được y thuật của ông ta điều trị, ông ta biết rõ tình hình trong phủ Thứ sử, sẽ không tiện nói bừa, vốn dĩ, phương pháp phân biệt nam nữ qua bắt mạch là chuyện vô căn cứ, hơn nữa ông ta cũng không muốn dính vào cuộc tranh đấu giữa thê thiếp trong hậu trạch.
Đương nhiên cũng không tiện làm mất mặt vị chủ mẫu tương lai, chỉ nói mình học nghệ chưa tinh, không thể nhìn ra là nam hay nữ, rồi lại ám chỉ rằng những người có thể bắt mạch mà phân biệt được thì đa phần là nói bừa, dỗ ngọt người ta, đợi đến khi dưa chín cuống rụng tự nhiên sẽ biết là trai hay gái.
Ai mà chẳng biết dưa chín cuống rụng thì sẽ rõ trai hay gái, chẳng phải là lời nói thừa thãi sao, Xuân Diên mang lời này về cho Liễu Yên, khiến Liễu Yên khá thất vọng.
Xuân Diên nói: “Thật ra, nhìn ra là trai hay gái thì lại thế nào? Là thai nam thì đương nhiên tốt, nhưng nếu là cô nương thì chúng ta cũng không thể biến ra một nam đinh được.”
Phương bưng một đĩa mận mới từ trang viên đưa đến, nàng ta vừa từ nhà bếp đến, đã nghe thấy mấy nữ đầu bếp đã từng sinh nở đang bàn tán về cái thai của Phùng Mẫn, đều nói trai thèm chua gái thèm cay, nói di nương miệng rất "khỏe", ăn được mọi thứ, gần như ăn được mấy bữa liền, nhưng lượng rất ít, ăn xong lại đi dạo trong sân nửa giờ để tiêu hóa, dựa vào khẩu vị thì không thể nhìn ra được giới tính của thai nhi.
“ Nhưng Lý thẩm nói, cái thai này giống như là cô nương, người ta nói nữ nhi làm đẹp cho mẫu thân, di nương mặt mày rạng rỡ như vậy, trên mặt chẳng có chút tàn nhang nào, lại sáng bóng căng mịn, trên người cũng không béo lên, tất cả đều vào bụng cả rồi.” Thời điểm này, thật khó cho đám đầy tớ tìm được mận, tất cả đều đi lấy lòng Tây viện hết, Phương bĩu môi, cảm thấy bất bình cho nãi nãi.
Liễu Yên nghe vậy càng lo lắng hơn, rồi lại nghĩ đến vị đối thủ một mất một còn trong khuê phòng khác là Đỗ đại nãi nãi, “Các ngươi nói Đỗ Phương Hoa sao cứ sinh một đứa lại một đứa nhi tử vậy? Mấy hôm trước Thiền nhi truyền tin cho ta, nói hình như nàng ta lại có thai rồi, thật là số tốt mà.”
Đỗ gia mà Liễu Thiền gả vào cách mẫu gia của vị Đỗ đại nãi nãi kia năm đời, vẫn còn chút qua lại, Liễu Yên và Đỗ Phương Hoa từ khi còn ở khuê phòng đã đối đầu với nhau, phụ thân của Đỗ Phương Hoa chức quan không cao, chỉ là một viên ngoại lang nhàn tản, nhưng người trong tộc Đỗ gia thì nhiều người có tài, làm ăn lớn. Hai người bạn thân này, một người gia đình có tiền, một người gia đình có quyền, là những người nổi bật trong giới khuê phòng lúc bấy giờ, một người kiêu căng, một người ngạo mạn, ai cũng không coi ai ra gì.