Sau khi Liễu Yên đi rồi, Phùng Mẫn càng nghĩ càng thấy không đúng. Liễu Yên tuy rất quan tâm đến thân thể của nàng, nhưng trong lòng rốt cuộc vẫn tồn vướng mắc, chưa bao giờ có thái độ quái gở như vậy, thường ngày khi đưa đồ đến, nàng ta chỉ làm tròn bổn phận rồi mặc kệ Phùng Mẫn muốn xử lý thế nào thì thế ấy, tại sao lần này lại kiên quyết bắt nàng phải uống bát thuốc đó? Chắc chắn trong đó có chỗ dặc biệt.
Phùng Mẫn sai Xuân Mai đến nhà bếp hỏi thăm, hiện tại những người ở nhà bếp rất quan tâm đến Tây viện, sợ rằng hầu hạ không tốt sẽ bị phạt, huống chi Liễu Yên lại không giấu giếm gì, chỉ cần hỏi một chút, mấy người đều đổ dồn kể lại cho Xuân Mai, còn thêm mắm dặm muối lẫn đưa ra ý kiến của mình diễn giải một phen.
Nghe Xuân Mai bẩm báo xong, Phùng Mẫn cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, suy nghĩ của nàng giống như Tưởng đại phu, không tin những thứ thần bí quỷ quái, và cũng không bao giờ dính dáng đến, nhưng nếu nói trên đời này có loại thuốc có thể thay đổi giới tính thai nhi, nàng cảm thấy đó là chuyện tầm bậy.
Theo lời của Xuân Mai, trong số các bà tử ở nhà bếp cũng có vài người rất tin điều đó, thật là khó xử, lỡ đâu Tưởng phu nhân và Thái Giới cũng tin thì sao? Phùng Mẫn sờ lên bụng mình, đứa nhỏ dường như cảm nhận được sự lo lắng của nàng nên khẽ cựa quậy, đứa nhỏ này vốn rất lười, yên lặng đến bất thường, sự tương tác bất ngờ này khiến Phùng Mẫn xúc động, trong lòng cũng an tâm hơn không ít.
Nàng thật sự không muốn đấu đá với Đông viện, nhưng cũng không thể để mặc người ta đánh mắng, nàng phải bảo vệ bản thân và đứa con, ít nhất cũng phải dò hỏi rõ thái độ của Thái Giới, nếu hắn cũng tin vào thuốc sinh con, nàng cũng sẽ không đếm xỉa đến.
Phùng Mẫn gọi Xuân Mai đến dặn dò vài câu, sau khi ăn xong cơm tối và đi dạo trong sân cho tiêu thực, liền ngồi dưới ánh nến đọc sách, nhưng đọc mãi không vào, liền trực tiếp gấp sách lại, định đứng dậy hoạt động một chút.
Một bàn tay nhanh hơn cả nàng đã đỡ lấy eo nàng, nửa ôm nửa kéo nàng đứng dậy. Vòng tay rộng lớn ấm áp từng khiến nàng cảm thấy rất đáng tin cậy, Phùng Mẫn cười thản nhiên, "Chàng về rồi sao?"
Thái Giới từ khi về nhà đã trở nên rất bận rộn, không có thời gian nhàn rỗi ở trong phủ, đôi khi mấy ngày liền không về nhà, may mắn là hắn vẫn rất coi trọng nàng, có thời gian rảnh là lại đến thăm, sờ bụng nàng đang ngày một lớn lên, rồi thì thầm với đứa trẻ trong bụng, "Hôm nay có khỏe không? Ăn có ngon miệng không? Nếu chân vẫn khó chịu, ta sẽ giúp nàng xoa bóp một chút.”
"Đứa nhỏ này hôm nay cựa quậy, làm ta đau lắm.” Phùng Mẫn khẽ nhíu mày.
Thái Giới vui mừng kinh ngạc, "Thật sao?”
Giống như Phùng Mẫn, vì sự lười biếng của đứa trẻ, không thích tương tác với phụ mẫu, hắn cũng đã âm thầm lo lắng một thời gian dài, có mấy ngày cứ quấn lấy Tưởng đại phu hỏi tình hình, khiến Tưởng đại phu vô cùng bất đắc dĩ.
Vị phụ thân mới ra lò này đặt bàn tay to lớn lên chiếc bụng tròn, ngồi xổm bên chân Phùng Mẫn, thương lượng với nhi tử, mong thằng bé chào hắn một tiếng, không cần nhiều, chỉ một chút thôi cũng được.
Phùng Mẫn nhìn thấy mà muốn bật cười, dưới bụng nàng cuộn lên một chút, quả nhiên có một thứ gì đó nhỏ bé cựa quậy, ánh mắt của Thái Giới mắt sáng lên, lập tức hỏi Phùng Mẫn có cảm nhận được không.
Phùng Mẫn dở khóc dở cười, "Ta cũng đâu phải khúc gỗ.”
"Thật là có sức lực mà, đừng ở trong bụng bắt nạt mẫu thân con nữa, sau này phụ thân sẽ chơi với con."
Thời gian dưỡng thai hiếm hoi diễn ra trong sự ấm áp và dịu dàng, lúc này Xuân Mai từ bên ngoài xách một cái giỏ nhỏ vào, trịnh trọng bưng ra một bát thuốc đen sì, "Xuân Diên tỷ tỷ vừa mới đưa tới, dặn di nương uống ngay khi còn nóng, nói rằng nãi nãi làm vậy là vì tốt cho di nương."
Phùng Mẫn khẽ nhíu mày, vuốt ve chiếc khăn tay mà không động đậy, Xuân Mai cũng mất đi sự lanh lợi thường ngày, hai chủ tớ đều trầm mặc, như đang mang nặng tâm sự.
Thái Giới liếc nhìn bát thuốc, "Đây là thuốc gì? Có tác dụng gì? Mấy ngày trước ta về vẫn còn tốt, sao đột nhiên lại phải uống thuốc?” Hắn lại hỏi Phùng Mẫn có chỗ nào không khỏe.
Phùng Mẫn mấp máy môi, chỉ có thể nói một câu là không có chỗ nào không khỏe, cứ như không biết phải mở lời thế nào, Thái Giới quét mắt nhìn Xuân Mai, "Ngươi nói đi.”
"Đây là thuốc sinh con, nghe nói nếu trong bụng là nữ nhi, uống thuốc này có thể biến thành nhi tử, nếu vốn là nhi tử, thì sẽ giúp cường thân kiện thể, sinh ra một tiểu tử mũm mĩm rắn chắc.”
Sắc mặt Thái Giới lập tức thay đổi, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Phùng Mẫn, giọng nói căng thẳng, "Nàng đã uống chưa?”
Khi một người nghe phải tin tức ngoài ý muốn, những biểu cảm nhỏ trên khuôn mặt không thể che giấu được, Phùng Mẫn nhìn thấy rõ sự hoang đường và lo lắng thoáng qua trong mắt Thái Giới, thậm chí giọng nói cũng run rẩy, hắn cũng không tin, kết luận này khiến hòn đá trong lòng Phùng Mẫn rơi xuống, nàng khẽ lắc đầu.
Xuân Mai nhỏ giọng nói chen vào, "Chính là chưa uống, nãi nãi không vui chút nào, trưa nay đến làm ầm ĩ một trận, suýt nữa thì cãi nhau. Nô tỳ vừa mới đổ bát thuốc buổi sáng đi, thì Xuân Diên tỷ tỷ lại đưa tới một bát khác, nói là nếu di nương còn cố chấp, ngày mai nãi nãi sẽ lại đến khuyên.”
Xuân Mai cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu, nói là đại nãi nãi có lòng tốt, nhưng lại đưa thứ không biết có hại hay không cho di nương uống, nếu nói là cố ý nhằm vào thì lại có vài người già trong phủ cũng nói có phương pháp này, mấy ngày nay, những câu chuyện về các loại thuốc sinh con được truyền tai nhau một cách thần kỳ và rất có vẻ là thật, khiến người ta cảm thấy di nương không biết điều.
Biết được nàng chưa uống, trong lòng Thái Giới nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng cũng sợ nàng nghe nhiều những câu chuyện lung tung mà bị ảnh hưởng, hắn phải dặn dò, "Đừng tin những bài thuốc dân gian lang băm đó, tất cả đều do bọn tam giáo cửu lưu bịa ra để lừa người thôi, ta không có ở nhà, nàng phải cẩn thận với những thứ đưa vào miệng, có biết không? Còn những người khác, đợi ta xong việc, chúng ta sẽ nói chuyện khác. Đứa trẻ này, chỉ cần là do nàng sinh ra, là nhi tử hay nữ nhi ta đều mong đợi, đều thích.”
Thực tâm mà nói, hắn mong là nữ nhi, như vậy có thể giữ Phùng Mẫn ở bên cạnh thêm một thời gian, cho hắn có thêm thời gian để suy nghĩ một phương pháp vẹn toàn.
Hắn không muốn làm tổn thương Liễu Yên, cũng tuyệt đối không thể buông tay Phùng Mẫn, cho nên hắn có ý thức tách hai người ra, nhưng giờ đây, để nhanh chóng đuổi Phùng Mẫn đi, Liễu Yên đã dùng cả những phương pháp thiếu suy nghĩ như vậy, nếu hắn không có biểu hiện gì nữa, mọi việc sẽ chỉ càng trở nên tồi tệ hơn.
Trong khoảng thời gian này, Tây Vực xảy ra một biến động lớn, chuyện phát hiện mỏ vàng cuối cùng không thể giấu được, mấy bộ lạc người Khương vì cái c.h.ế.t của lão Hãn vương mà nội chiến ác liệt, lại bị người Hung Nô và Ô Hoàn xúi giục, định tiến xuống phía nam để cướp bóc. Mấy thôn trang xung quanh truyền tin đến, phát hiện dấu vết kỵ binh người Khương ở gần, nói không chừng là đến để do thám tình hình.
Người Khương rất dễ nhận biết: tóc xõa mặc áo vạt trái, dáng vẻ thô kệch, râu tóc rậm rạp, dân chúng Đình Châu nhiều đời giao thiệp với người ngoài biên ải, không thể nhận nhầm, nói cách khách điều này có nghĩa là tin tức người Khương tiến xuống phía nam có tám chín phần là thật, toàn bộ văn quan võ quan ở Đình Châu đều cảnh giác, bắt đầu luyện binh.