Điển Thiếp

Chương 58: Cho ta thêm chút thời gian (2)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Trong thời điểm khẩn cấp như vậy, Tam hoàng tử lại gửi tin đến, nói rằng sau khi vào thu, thân thể của Hoàng đế không được tốt, các thế lực sau lưng các hoàng tử đều rục rịch, ngôi vị Thái tử của hắn ta ngồi không yên ổn chút nào. Tuy có lòng muốn coi trọng cuộc khủng hoảng ở Tây Vực, nhưng trong triều đình các thế lực loại trừ phe phái đối lập, làm cho qua chuyện, tranh quyền đoạt lợi, mấy phe phái đều kéo chân nhau. Ở phương nam còn có đảng phản loạn chưa thể dẹp trừ tận gốc đang âm thầm quấy nhiễu. Tam hoàng tử không những không giúp được gì mà còn phải dựa vào cữu gia để giữ thể diện cho mình, giúp hắn ta ngồi vững vị trí Thái tử.

Thái gia đã im ắng hơn hai mươi năm, giờ đây không phải là một sớm một chiều mà bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, cũng là không trâu bắt chó đi cày, không thể không đấu tranh, thành bại là ở lần này, ngoài Tam hoàng tử ra không có lựa chọn nào khác.

Thứ sử đại nhân lo lắng đến rụng hết cả tóc, nhưng may mắn là nhi tử tuổi còn trẻ mà lại rất trấn tĩnh, rất nhanh đã đề ra kế hoạch ngăn địch, tuy nhiên khi thực hiện thì những chi tiết nhỏ lại rất phức tạp, càng bận rộn càng phải giữ đầu óc tỉnh táo, phân rõ chủ yếu và thứ yếu, thứ quan trọng nhất là binh lực, thứ hai là quân nhu. Thái Giới vào thời gian này đang bận rộn với hai việc này.

Chỉ khi về nhà, hắn mới có được một khoảnh khắc yên bình, đặc biệt là hôm nay, mang theo cơn đau đầu phiền muộn bước vào nhà, nhìn thấy Phùng Mẫn đang ngẩn ngơ dưới ánh đèn, yên tĩnh và xinh đẹp, lại đang mang trong mình đứa con của hắn, cảm giác thỏa mãn ngọt ngào lấp đầy trái tim, khiến hắn tạm thời quên đi tất cả những chuyện bên ngoài.

Cảm nhận được hương thơm trong veo bên má nàng, Thái Giới ôm chặt Phùng Mẫn, trong lòng thầm nhủ, hãy cho hắn thêm chút thời gian, hắn nhất định sẽ xử lý ổn thỏa.

Đêm đó Thái Giới nghỉ lại ở chỗ Phùng Mẫn, đã lâu không có chuyện đó, thân thể tuổi trẻ tràn đầy sức sống, bên gối lại là người mình yêu, giờ thai cũng đã ổn định, đứa trẻ cũng dần bắt đầu cựa quậy, hắn có chút không kìm nén được, hôn mãi rồi cũng biến vị, hắn nắm lấy tay nàng, mười ngón đan chặt vào nhau, giọng nói dịu dàng khẽ khàng, "Mẫn Mẫn, ta sẽ nhẹ nhàng.”

Sau một đêm ôn tồn tốt đẹp, tranh thủ nửa ngày hôm sau, hắn gọi tất cả các nha đầu lớn nhỏ của Đông viện đến thư phòng hỏi chuyện một lượt, những gì họ nói không khác mấy so với Xuân Mai.

Xuân Diên là người cuối cùng, sau khi bẩm báo cẩn thận, nàng ta lo lắng nhìn đại gia với vẻ mặt lạnh nhạt ở phía trên, trong lòng nàng ta thấp thỏm, nàng ta cũng đã từng khuyên đại nãi nãi, rằng thứ thuốc sinh con đó có lẽ không đáng tin cậy, nãi nãi chẳng những không nghe mà còn nghĩ nàng ta giúp đỡ bên Tây viện, muốn chạy theo cửa cao hơn, thật sự khiến người ta vừa bực vừa bất đắc dĩ.

Giờ thì hay rồi, đại gia đã biết, hiển nhiên là rất coi trọng, nếu chuyện này làm ầm ĩ lên, tình cảm phu thê sẽ tổn thương biết bao, nói đi thì nói lại, trước đây đại gia chưa bao giờ tranh cãi với nãi nãi, dù nãi nãi có gây sự vô lý, hắn cùng lắm là bỏ đi, nhường nhịn dung túng, không thèm so đo. Chỉ vì có thêm một Phùng di nương mà phu thê nảy sinh hiềm khích, quả nhiên thiếp là gốc rễ của sự lục đục trong nhà, nghĩ vậy, trong lòng nàng ta lại tính toán xem làm thế nào để giúp nãi nãi thoát tội.

Nàng ta nghe thấy người ở phía trên ra lệnh, "Ngươi về nói với nãi nãi của các ngươi, chuyện này đến đây là kết thúc, sau này không được gửi canh hay bất cứ thứ gì đến Tây viện nữa. Nếu không hài lòng, thì đến tìm ta.”

Xuân Diên giật mình, lập tức hiểu ra ý của đại gia, hắn muốn nàng ta chuyển lời, tránh để phu thê đối mặt trực tiếp, cãi vã làm tổn thương tình cảm, và cũng không để nãi nãi mất thể diện trước mặt tất cả hạ nhân trong phủ.

Cuối cùng thì vẫn là bảo vệ. Xuân Diên cung kính đáp vâng, nhưng lại đau đầu không biết về nên nói thế nào, mãi nãi nhà nàng ta từ nhỏ tính cách đã cố chấp, một khi đã quyết định chuyện gì thì sẽ đi đến cùng, lời nói này mặc kệ có hay đến đâu, ý chính vẫn là ở đó, chắc chắn sẽ có phát sinh một trận tức giận.

Liễu Yên còn kích động hơn cả Xuân Diên nghĩ, hầu như ngay khi Xuân Diên vừa nói xong lời đừng dây dưa với Tây viện nữa, Liễu Yên lập tức phản ứng, "Ý gì? Là nói ta hại nàng ta sao? Ta muốn nhi tử là vì ai? Tại sao không cho ta nhúng tay vào chuyện của Tây viện nữa? Chủ mẫu quản lý thiếp thất là lẽ đương nhiên, huống hồ ta còn là vì tốt cho nàng ta, thình lình bị tước quyền, chẳng phải sẽ bị những hạ nhân kia khi dễ đến c.h.ế.t sao?”

Hạ nhân nào lại dám khi dễ đại nãi nãi, dù không quản việc nhà, không lo liệu chuyện gì, nhưng danh phận vẫn còn đó. Chỉ là trước đây mọi người chỉ nịnh bợ một mình đại nãi nãi, giờ đây lại có thêm một người, bên kia bụng lại còn có một đứa trẻ, có một hai lần không may gặp chuyện, hạ nhân chăm lo cho bên đó, Đông viện liền cảm thấy mình bị hắt hủi, sự chênh lệch như lòng sông so với mặt biển, một chuyện nhỏ cũng trở nên lớn lao. Vốn đã nghe không ít lời than phiền, giờ lại nhận ra thái độ vi diệu đó của Thái Giới, càng không thể nhịn được.

Xuân Diên biết sẽ như vậy, kiên nhẫn khuyên giải, "Đại gia cũng là lo cho thân thể của nãi nãi, dặn nãi nãi chăm sóc bản thân cho tốt, bệnh ho của nãi nãi vốn chưa khỏi, hà cớ gì phải bận tâm những chuyện này, lại còn không được gì. Dù sinh gì đi nữa, cuối cùng cũng sẽ đưa đến chỗ chúng ta nuôi dưỡng, bên đó cả đời cũng không thể vượt qua ngôi vị chính thê của người.”

Liễu Yên nghe lời khuyên như vậy, cười bi thương, "Ngươi cũng đã nhận ra rồi phải không? Đại gia căn bản không có ý định đưa người ta đi, trước đây chàng ấy chưa từng làm chuyện gì không hợp với quy củ cả.”

Nói chính xác hơn là, chưa từng vì nàng ta mà làm chuyện không hợp với quy củ, dù cho nàng ta có cơm ngon áo đẹp, địa vị tôn quý, thậm chí là ân cần hỏi han, bao dung và chiều chuộng, nhưng những gì hắn dành cho nàng ta và cho Phùng Mẫn lại không giống nhau.

Gió thu lạnh lẽo, Đông viện lại truyền ra mùi thuốc, chủ tử u sầu ủ rũ, tinh thần sa sút, hạ nhân cũng không dám cười nói lớn tiếng, Liễu Yên đã ốm mấy ngày nay, nằm triền miên trên giường không dậy được, Xuân Diên và Phương đều khuyên nàng ta nên đứng dậy đi lại một chút, nhưng nàng ta không nghe.

Hai nha đầu bất đắc dĩ lui ra ngoài, Phương hất cằm về phía Tây viện, "Không ngờ, đại gia thật sự bị mê hoặc rồi, mấy ngày nãi nãi chúng ta bị bệnh, lại không đến thăm một lần nào.”

Xuân Diên không kìm được nhíu mày, thực ra Liễu Yên vốn không phải là người cố chấp đến vậy, chính là mấy nha đầu ở Đông viện, đứng đầu là Phương, xúi giục nãi nãi phải tranh giành hơn thua với Tây viện, khiến nút thắt trong lòng nãi nãi ngày càng lớn. Nãi nãi lại vì tình nghĩa cùng nhau lớn lên, bản thân lại là người không có tâm cơ, nên không muốn trách mắng nặng lời, càng để cho Phương giống như một phó tiểu thư, đối với người và việc, nửa điểm cũng không để tâm.

"Nãi nãi vẫn còn đang bệnh, ngươi nói những lời này làm gì? Ngươi không biết đại gia bận rộn đến mức nào sao? Nửa tháng tổng cộng chỉ về có hai lần, lão gia phu nhân còn chưa nói gì, ngươi đã bắt đầu oán giận rồi. Không phải ta nói ngươi chứ, ngươi thật sự nên quản cái miệng của mình đi, đã gả đi rồi, vẫn không ổn trọng được.” Giọng Xuân Diên có chút nặng nề, nhưng là có ý tốt khuyên bảo.

Phương đã bao giờ bị chế nhạo như vậy, lạnh lùng cười, "Trước đây nãi nãi nói ngươi thiên vị Tây viện, ta còn không tin, hiện giờ xem ra, người trong viện nhà người ta tự nhiên đều là người tốt, chỉ có bọn ta là không lên được bàn tiệc, uổng cho ngươi là người từ nhỏ đã đi theo nãi nãi.”

Nói xong, nàng ta quay người bỏ đi, Xuân Diên tức đến không nói nên lời, trong cái viện này thật sự không có ai có thể dùng được, muốn khuyên nãi nãi phấn chấn trở lại, chỉ có Liễu phu nhân ở phủ Huyện lệnh đến mới có tác dụng, sau khi nghĩ kỹ, Xuân Diên liền tìm thời gian quay về phủ Huyện lệnh một chuyến.

Điển Thiếp

Chương 58: Cho ta thêm chút thời gian (2)