Dạo trước Lý phu nhân có sai người đưa đồ đến cho Liễu Yên, người về còn nói tinh thần của cô nương không tồi, mới có mấy ngày mà lại bị bệnh, giọng nói của Xuân Diên dường như còn ẩn ý vài điều khác, vì thế bà ta không yên lòng, hôm nay Lý phu nhân giao phó việc nhà cho nhi tức, rồi ngồi kiệu đến thăm khuê nữ.
Trước tiên, bà ta đến thăm Thượng viện, nói chuyện phiếm với Tưởng phu nhân một lúc, biết Lý phu nhân đến thăm nữ nhi, Tưởng phu nhân không giữ lại lâu, sai Lưu ma ma đi cùng, xem tình hình của Liễu Yên rồi về bẩm báo lại cho bà.
Hai vị thông gia đối đãi với nữ nhi mình không chê vào đâu được, trong lòng Lý phu nhân rất an tâm, khi gặp mặt khuê nữ, thấy nàng ta mặt vàng như nghệ, vẻ mặt mệt mỏi tựa trên giường, sau khi tiễn Lưu ma ma đi, trong phòng không còn người ngoài, bà ta mới dễ nói chuyện, "Mấy hôm trước ta sai người mang đến cho con nhân sâm dưỡng vinh hoàn đã ăn chưa? Đó là ta nhờ người từ hiệu thuốc Hồi Xuân ở kinh thành kê đơn đấy. Thể chất của con kém, châm rãi bồi bổ là tốt nhất.”
Liễu Yên chống đầu, mềm nhũn người nằm úp trên gối, "Ăn hay không có gì quan trọng? Cứ bệnh tật thế này cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
Thế này cũng quá tiêu cực, Lý phu nhân sợ thân thể nữ nhi không tốt mà sinh ra những suy nghĩ không hay, "Nói gì vậy? Cao đường vẫn còn, huynh đệ tỷ muội lại yêu quý con, bà mẫu con cũng thương con, những ngày tốt lành còn dài mà? Con không nghĩ cho người khác, cũng phải nghĩ cho đại gia, giờ lại sắp có con rồi, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, ta còn mong sau này con dẫn đứa nhỏ về thăm ta nhiều hơn đây.”
Không nhắc đến Thái Giới và đứa trẻ thì thôi, vừa nhắc đến, sự buồn bã và tức giận của Liễu Yên không thể kiềm chế được, nước mắt tuôn rơi, khóc vô cùng thảm thiết, Lý phu nhân nhìn thấy vậy, "Có phải cô gia làm con tủi thân không?"
Liễu Yên chỉ khóc mà không nói gì. Xuân Diên đứng bên cạnh dâng trà, Lý phu nhân sốt ruột, nghiêm mặt nói: "Xuân Diên, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Xuân Diên bèn kể lại chuyện Tây viện từ chối uống thuốc sinh con, Thái Giới cũng che chở bên đó, còn không cho nãi nãi quản chuyện bên đó nữa.
Chuyện này có gì nghiêm trọng chứ, loại thuốc sinh con đó, có người tin thì cũng có người không tin, đời thứ ba của Thái gia, nói là báu vật cũng không sai, nha đầu ở Tây viện cẩn thận cũng không sai, chẳng đáng để giận dỗi vì chút chuyện nhỏ này. Về phần nữ tế, coi trọng con nối dòng, dẫu có giận khuê nữ thì cũng sẽ mau làm lành mà thôi, trước đây cũng đâu phải chưa từng có mâu thuẫn.
Thái độ bình thường của hai người thân cận lại khiến Liễu Yên phản ứng dữ dội, nàng ta khóc nức nở đầy đau khổ, "Hai người đều không biết gì cả, nãi nãi như ta đây sắp bị người ta đẩy ra khỏi cửa rồi. Nếu không phải là loại thuốc sinh con này, ta vẫn còn chưa hay biết gì cả...”
Liễu Yên khóc lóc đau lòng muốn chết, tuyệt không giống một người chỉ cãi vã với trượng phu, Lý phu nhân không khỏi coi trọng, sai Xuân Diên ra ngoài, tự mình lau nước mắt cho khuê nữ, "Rốt cuộc là thế nào? Chẳng lẽ đại gia của các con sủng thiếp diệt thê?”
Liễu Yên nức nở không thành tiếng, "Mẫu thân, con không sống nổi nữa rồi, người không biết đấy thôi, từ khi có Tây viện, đại gia chưa từng chạm vào người con nữa...”
"Cái gì?” Lý phu nhân kinh hãi.
Liễu Yên vừa xấu hổ vừa tức giận, lúc đầu nàng ta cũng không để ý chuyện này, dù sao chuyện phòng the của nàng ta và đại gia vẫn luôn rất ít, có khi mấy tháng không gần gũi cũng là chuyện thường.
Chỉ là lần đó nàng ta đi núi Ngọa Phật, rõ ràng là lâu ngày không gặp, nàng ta tràn đầy mong đợi hắn sẽ ở lại, nhưng cuối cùng lại phải phòng không chiếc bóng, khi đó vốn không nghĩ nhiều, ngày đầu tiên hắn về phủ, buổi tối ở lại chỗ nàng ta, nàng ta đã chủ động, nhưng hắn lại nói nàng ta thân thể không tốt, từ chối hoan ái.
Từ thời điểm đó, nàng ta đã có một dự cảm mơ hồ, rằng điều bản thân sợ đã xảy ra, hắn đã thay lòng đổi dạ, vì vậy nàng ta mới tha thiết hy vọng Phùng Mẫn sẽ một lần sinh một được nhi tử, rồi cút khỏi cuộc hôn nhân của nàng ta.
Nhưng công sức của nàng ta lại chẳng được gì, hắn thậm chí còn ở trước toàn bộ hạ nhân trong phủ làm mất mặt nàng ta, mấy ngày nay nếu không phải nàng ta bị bệnh không thể quản được chuyện gì, không biết những hạ nhân dưới kia sẽ cười nhạo thế nào nữa.
Liễu Yên càng nghĩ càng khóc dữ dội, càng nghĩ càng hiểu rõ ý đồ của Thái Giới, hắn muốn giữ lại Phùng Mẫn đã quá rõ ràng, nghe Phương nói, hôm qua Tây viện lại có thêm hai bà tử đến hầu hạ, là đại gia đích thân tìm từ tiền viện đến. Hắn sợ nàng ta làm hại Phùng Mẫn đến vậy sao? Cảm giác ghen tị căm hận gặm nhấm rất khó chịu, Liễu Yên lần đầu tiên nếm trải hương vị của việc hận một người.
Xuân Diên đứng ở hành lang ngoài xa, nghe thấy tiếng khóc của nãi nãi trong phòng, có lúc rất lớn, lo lắng những người phía dưới biết chuyện rồi đi kể lể, đứng canh ở bậc thềm đuổi tất cả mọi người ra xa, khi quay lại cửa, chợt nghe thấy Lý phu nhân gọi nước vào, muốn rửa mặt cho nãi nãi.
Nàng ta pha nước ấm bưng vào, nãi nãi hiển nhiên là đã khóc một trận thoải mái, mắt sưng đỏ, nhưng có vẻ đã được phu nhân an ủi, thần sắc bình thản, quả nhiên là thân mẫu có cách khuyên giải.
Sau khi ăn trưa, Lý phu nhân định trở về, trước khi đi đã dặn dò Liễu Yên, "Đừng nghĩ nhiều, con cứ lo dưỡng thân thể, đợi mẫu thân nghĩ cách cho con, sẽ không để con chịu thiệt thòi đâu.”
Lý phu nhân không có phúc khí tốt như Tưởng phu nhân, gả vào Lý gia hơn ba mươi năm, những thiếp thất trong nhà đến rồi đi cũng có khoảng mười mấy người, những kẻ sắc sảo thích tranh đấu đều bị bà ta âm thầm xử lý hết.
Hiện giờ trong nhà chỉ còn lại hai người, một người thật thà không bao giờ ra khỏi phòng, người kia thích gây chuyện nhưng lại ngu dốt, chỉ sinh được một đứa nữ nhi, bà ta vui vẻ để lại họ làm cảnh, lại còn chiếm chỗ.
Kể từ khi giao việc nhà cho nhi tức quản lý, bà ta chỉ lo chăm sóc tôn tử, trông nom hai đứa khuê nữ. Khuê nữ đầu đặc biệt là cục cưng trong lòng bà ta, năm xưa để đối phó với một thiếp thất vô cùng ngang ngược trong nhà, bà ta đã lợi dụng đứa trẻ trong bụng, hậu quả khiến Liễu Yên sinh non, thân thể của khuê nữ không tốt, bà ta gần như nâng niu trong lòng bàn tay mà nuôi dưỡng.
Thái Giới là nữ tế mà bà ta liếc mắt đã nhắm trúng, gia thế tốt, người lại thông minh, tuổi còn trẻ đã thể hiện sự tiến thoái vô cùng khôn khéo, còn hơn cả người lớn.
Thói quen của trẻ con là dễ hình thành nhất, bà ta đã âm thầm bồi dưỡng cho hai đứa trẻ kết thân, khen ngợi hắn bảo vệ muội muội rất tốt, tình cảm tự nhiên mà được gầy dựng.
Gả Liễu Yên vào phủ Thứ sử, Lý phu nhân vô cùng đắc ý, cả đời của khuê nữ có chỗ dựa, Lý gia lại có thêm một mối quan hệ thông gia mạnh mẽ. Bà ta tất nhiên cũng lo lắng thân thể của khuê nữ không thuận lợi cho việc sinh nở, nhưng chuyện thập toàn thập mỹ rốt cuộc vẫn rất ít, lúc trước khi Tưởng phu nhân đề nghị nạp thiếp cho nhi tử, bà ta vô cùng tán thành, thậm chí còn định chọn một người dễ sinh nở và dễ nắm trong tay để tiến cử, nhưng khuê nữ sống c.h.ế.t không đồng ý, nhất định muốn cố người ở bên ngoài.
Bà ta biết tâm tư của nữ nhi, nữ nhi của bà ta là một người si tình, lại được bà ta bảo bọc quá ngây thơ đơn thuần, trong lòng trong mắt chỉ có một mình nữ tế, sao có thể dung nạp người nữ nhân khác xen vào giữa hai người. Ngàn sai vạn sai, lúc đó không nên nghe lời con bé, giờ hối hận cũng đã muộn, chỉ có thể giúp khuê nữ giải quyết mọi chuyện cho sạch sẽ.
Lý phu nhân nghĩ cách làm sao để xử lý thiếp thất ở Tây viện phủ Thứ sử, người đã chia rẽ tình cảm của nữ nhi và nữ tế, nhưng từ đầu đến cuối bà ta chưa từng có ý định nói chuyện với nữ tế.
Nam nhân đều giống nhau, một khi đã để tâm, không đợi đến khi hắn tự chán, thì không thể buông tay, trừ phi người này biến mất, không còn suy nghĩ nữa, qua một thời gian, lại có người mới, thì dù ngươi có quốc sắc thiên hương đến đâu, cũng sẽ bị vứt ra sau đầu.