Ngày dự sinh của Phùng Mẫn vào giữa tháng Giêng, tới mùng bảy mùng tám, Thái Giới đã thu xếp ổn thỏa việc bên ngoài, định ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, nào ngờ Thứ sử đại nhân lại có việc gấp giao cho hắn, e là phải đi mất bốn năm ngày mới về được.
Thái Giới một mặt bất đắc dĩ nhìn Phùng Mẫn cùng hạ nhân thu dọn đồ đạc cho mình, một mặt cam đoan: “Còn bảy ngày nữa, ta sẽ cố gắng về sớm nhất có thể.”
Nàng bởi vì hắn phải đi mà trong lòng có chút bất an, nhưng không dám thể hiện ra, chỉ mỉm cười nói: “Ta không sao đâu, đồ đạc trong nhà đã chuẩn bị xong hết rồi, phu nhân sớm đã nói sẽ đích thân tọa trấn, hai bà đỡ lại rất có kinh nghiệm, Trần ma ma chẳng phải cũng biết đỡ đẻ đấy sao? Ta không sợ.”
Trần ma ma là người Thái Giới đặc biệt điều tới từ trước, ngày xưa từng đỡ đẻ cho nhi tức trong nhà, bản thân bà ấy cũng sinh bốn đứa con, là một lớp bảo hiểm thân cận.
Hắn muốn đích thân ở bên nàng, nhưng nghĩ lại thì không thể, ải của phụ thân khó mà qua được. “Ngày mai ta sẽ sai Đông Lai đón mẫu thân nàng tới, ở cùng nàng cho tới sau ở cữ, có được không?”
Thật ra là không hợp quy củ, nhưng kệ đi, nàng đã giữ quy củ trong phủ này tròn một năm rồi, lúc sinh nở yếu ớt như vậy, nàng cũng muốn có người thân bên cạnh, liền đồng ý ngay.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thái Giới khởi hành, giữa trưa Chu Tú Nhi đã ngồi xe tới, Tưởng phu nhân có biết chuyện này, nhưng không ra gặp mặt, sai người dẫn thẳng tới Tây viện.
Chu Tú Nhi vừa thấy Phùng Mẫn liền nói: “Thật ra chỉ cần nói với ta một tiếng là ta tự đến rồi, đại thiếu gia còn sai người tới đón, nghe nói là tùy tùng bên cạnh hắn, họ ra ngoài làm việc lớn mà không mang theo người thì làm sao được?”
Phùng Mẫn cười kéo mẫu thân ngồi xuống: “Người cũng nói là người làm việc lớn, còn thiếu tùy tùng sao? Chẳng qua Đông Lai từng tới nhà chúng ta nên quen thuộc một chút thôi. Nhà mình thu xếp thế nào rồi ạ, người tới đây ở với con, vậy phụ thân con phải làm sao?”
“Phụ thân con tay chân lành lặn, trong nhà lại không thiếu tiền, không c.h.ế.t đói được đâu. Vừa thấy người tới, ông ấy còn giục ta đi nữa, thấy ta có hai bộ quần áo làm xong rồi mà còn chưa mang theo. Con nhìn xem, đều là vải tốt con gửi về, ta chọn mấy cuộn mềm mại, làm quần áo cho đứa bé, cô mẫu con cũng làm hai bộ, tay nghề của bà ấy tốt hơn ta nhiều, tinh xảo hơn hẳn.”
Chu Tú Nhi vui vẻ lục lọi bọc đồ, bà mang theo mấy bộ chưa làm xong, chỉ mong hoàn thành trước khi đứa bé chào đời. Phùng Mẫn vuốt ve những bộ quần áo đó, vừa mềm vừa mịn, chỉ sợ đến lúc đó không dùng được đồ của bà nữa, nàng sờ bụng mình, đứa bé này sắp phải rời xa nàng rồi.
Buổi tối, Chu Tú Nhi ngủ cùng Phùng Mẫn, ngay cả Xuân Mai cũng bị à đuổi ra ngoài. Phùng Mẫn bảo bà lên giường ngủ, Chu Tú Nhi không chịu, trải đệm chăn trên giường sưởi, đối diện với giường lớn, dặn dò Phùng Mẫn: “Ban đêm nếu cần dậy đi tiểu hay uống nước thì cứ gọi ta một tiếng, tiểu nha đầu kia của con còn tuổi ngủ say như mộng trùng, sao có thể thức đêm canh chừng được chứ?”
Thật ra Xuân Mai trước đây hiếm khi phải thức đêm, lúc Thái Giới có nhà cũng không gọi nha đầu tới, Phùng Mẫn muốn gì, hắn đều thay nàng làm, nam nhân luôn khỏe hơn tiểu cô nương, hắn lại đặc biệt chu đáo, Phùng Mẫn hầu như không gặp chút khó khăn nào.
Cũng chỉ trong khoảng thời gian trở về Thái phủ, Xuân Mai mới được rèn luyện, trở nên nhanh nhẹn và chăm chỉ hơn trước. Chỉ là Chu Tú Nhi cũng đoán đúng, tiểu nha đầu ngủ rất say, khó mà gọi dậy được, không bằng người lớn tuổi, ít buồn ngủ hơn.
Có thân mẫu ở bên cạnh, Phùng Mẫn yên tâm hơn nhiều, ngày dự sinh chỉ còn mấy ngày nữa, Chu Tú Nhi và Trần ma ma coi nàng như tròng mắt, không rời nửa bước.
Tưởng phu nhân một ngày ba bận sai người tới thăm hỏi, đồ ăn ngon, đồ chơi lạ được đưa vào như nước chảy, khiến trong lòng Chu Tú Nhi lo lắng, nếu thai này của nữ nhi bà không phải là nhi tử, sự hụt hẫng đó sẽ rất lớn. Bà có ý muốn nhắc nhở mấy câu, nhưng lại sợ tăng thêm áp lực cho nữ nhi, đành phải giữ im lặng.
Thời tiết càng lúc càng lạnh, chớp mắt đã tới gần năm mới, ở quan ngoại lại giương cung bạt kiếm đến nhường nào, dân chúng cách một thành chẳng thể biết, mọi người đều tích cực chuẩn bị hàng tết, thấy hạ nhân trong phủ hớn hở, Phùng Mẫn nghĩ tới phụ thân mình, nói với Chu Tú Nhi: “Con ở đây vẫn chưa có chút động tĩnh gì, hay mẫu thân trơ về xem sao, báo tin cho phụ thân, đỡ để ông ấy một mình ở nhà mà nhớ mong.”
“Yên tâm đi, lúc ta đi, có nói với Dương thẩm tử của con rồi, giúp ta trông nom nhà cửa, hơn nữa cô mẫu con cũng sẽ không bỏ mặc phụ thân con đâu. Con đây đã tới thời điểm mấu chốt rồi, không chừng là sắp chuyển dạ đấy, dù có kỳ dự sinh, nhưng nhiều người cũng không chuẩn xác đến thế đâu.”
Trong việc sinh con, Phùng Mẫn cũng là lần đầu, cảm thấy kinh nghiệm của mọi người đều có ích, dù thế nào, mẫu thân nàng cũng luôn muốn tốt cho nàng.
Không ngờ Chu Tú Nhi lại nói khá đúng, mới chỉ còn ba ngày nữa, sáng sớm ăn cơm xong, ở trong sân đi dạo một lúc, bụng đã bắt đầu âm ỉ đau, động tác dừng lại đột ngột của nàng thu hút ánh mắt của Xuân Mai và Chu Tú Nhi, cơn đau khiến nàng rên nhẹ một tiếng: “Có hơi đau, cảm giác như trĩu xuống vậy.”
Chu Tú Nhi vội vàng đỡ lấy Phùng Mẫn, nói với Xuân Mai: “Đây là sắp sinh rồi, mau về báo cho Trần ma ma, dọn dẹp phòng, chuẩn bị đồ đạc.”
Đồ dùng cần thiết cho việc sinh nở đã chuẩn bị sẵn từ sớm, Phùng Mẫn trở về được đỡ vào phòng sinh, nhưng chưa thể nằm ngay, hai bà đỡ đều rất có kinh nghiệm nói rằng còn sớm lắm, không đau thì nên đi lại nhiều một chút, sau này sinh sẽ dễ hơn.
Phùng Mẫn đành phải để mấy người luân phiên dìu đỡ, đi đi lại lại trong phòng, hễ đau thì dừng lại, bớt đau lại đi tiếp.
Tưởng phu nhân tới thăm một lần, đoán chừng không nhanh được, để Lưu ma ma ở lại trấn giữ, còn mình thì trở về lo việc nhà.
Liễu Yên cũng sai nha đầu tới, tới giờ ăn cơm chiều, cơn đau càng dồn dập hơn, Phùng Mẫn cái gì cũng ăn không nổi, được Chu Tú Nhi khuyên, ăn một bát mì gà để bổ sung thể lực, cứ đau như vậy, tới rạng sáng nước ối mới vỡ, Phùng Mẫn được đỡ nằm xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm đen đặc, trong lòng trống rỗng, bỗng thấy Xuân Mai đi vòng qua tấm bình phong, ghé sát mép giường, kích động nói: “Di nương, đại gia về rồi!”
Chuyến này Thái Giới phong trần mệt mỏi, làm xong việc liền từ chối lòng tốt giữ lại của bên kia, lập tức vội vã quay về, nghĩ tới lúc Phùng Mẫn sinh nở mà hắn không ở bên, trong lòng vô cùng sốt ruột lo lắng, cuối cùng cũng về đến nhà trước ba ngày so với dự kiến, hắn giao con ngựa mệt lả cho Đông Lai, còn chưa kịp hỏi, Đông Lai đã nói: “Di nương sáng nay đã chuyển dạ, giờ đang ở trong phòng sinh.”
Đông Lai chỉ cảm thấy trước mắt loé lên một cái bóng người, cuốn theo một cơn gió mạnh, bóng lưng đó trong chớp mắt đã tiến vào tới cổng trong.